Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Nếu bọn họ đã không tin anh thì Diệp Phong cũng chẳng buồn cầu cạnh, giải thích.  

             Anh chẳng hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện này. Ban nãy anh tự tiến cử cũng chỉ là do nể mặt Trần Ngạo và Lý Nhị mà thôi.  

             Dù gì họ cũng là người mà anh hao tâm tổn sức dìu dắt biết bao năm. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì anh đương nhiên sẽ không từ bỏ họ.  

             "Nhưng hiện giờ, có người nào đó không biết suy nghĩ thì đừng trách Diệp Phong này thấy chết không cứu".  

             "Đến lúc đó nếu thực sự phải đối đầu với Ngô Hạ Vinh thì tôi xem các người xoay xở thế nào?"  

             Diệp Phong cười lạnh, sau đó lập tức rời khỏi, đi tới nhà Hàn Hải tìm Thu Mộc Trân.  

             Đã muộn như vậy rồi mà còn không về nhà thì e rằng Thu Mộc Trân sẽ phạt anh quỳ trên tấm giặt quần áo mất.  

             "Hả?"  

             "Tấm giặt quần áo?"  

             Nghĩ đến đây, Diệp Phong sững lại như thể nhớ ra điều gì, sau đó anh vỗ đùi đánh đét một cái.  

             Má nó ~  

             Mua đồ cho vợ mà quên cầm về rồi.  

             ____________  

             ____________  

             "Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn ư?"  

             "Một tên oắt con miệng còn hôi sữa mà lại dám ở đây khoác lác mà không biết ngượng mồm sao?"  

             "Đúng là nực cười!"  

             Sau khi Diệp Phong đi khỏi, trong căn phòng vang lên tiếng chê bai giễu cợt.  

             "Giám đốc Trần, cái tên quần là áo lượt ban nãy rốt cuộc là con cháu nhà ai?"  

             "Cứ như một tên thiểu năng vậy!"  

             "Loại người này cần gì phải lịch sự?"  

             Ông Lôi đầu trọc lúc này cũng đang cười giễu cợt, mặt đầy khinh bỉ rồi quay sang hỏi Trần Ngạo.  

             Hiện giờ Diệp Phong đã đi khỏi nên bọn họ nói năng không thèm kiêng kỵ gì nữa.  

             Nhưng Trần Ngạo và Lý Nhị sắc mặt nhìn khá khó coi, hai người họ bốn mắt nhìn nhau rồi cười khổ một tiếng.  

             Bọn họ hiện giờ chỉ biết hy vọng Diệp Phong không thực sự tức giận.  

             "Hoắc tiên sinh, tên hậu bối đó đã đi khỏi rồi, ở đây không còn ai khiến tiên sinh gai mắt nữa rồi".  

             "Mời tiên sinh quay lại và ngồi xuống đây".  

             "Lần này sự tồn vong của Giang Đông này đều phụ thuộc cả vào tiên sinh".  

             Sau khi Diệp Phong đi khỏi, đám người trong phòng đều nhìn về phía Hoắc Đốn, cung kính mời hắn ta quay lại chỗ ngồi.  

             "Hoắc tiên sinh, trước đó đều là hiểu lầm".  

             "Chỉ là lời nói của một hậu bối, xin tiên sinh đừng để trong lòng".  

             "Hiện giờ, chúng ta phải ngồi xuống thảo luận làm thế nào để đối phó với Ngô Hạ Vinh".  

             "Chúng ta phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn!"  

             Mọi người thi nhau trấn an Hoắc Đốn, Trần Nam thậm chí còn bước tới rót trà cho hắn ta.  

             Hoắc Đốn khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó kiêu ngạo cười đáp: "Thảo luận?"  

             "Sao phải thảo luận?"  

             "Tôi đã nói rồi, chỉ trong vòng ba chiêu đầu tôi sẽ khiến hắn phủ phục dưới chân mình như một con chó".  

             "Các người chỉ cần tìm cho ra chỗ hắn đang ẩn nấp, quyền vương đây sẽ lập tức tới đánh chết hắn!"  

             Bá đạo!  

             Khí phách!  

             "Đây mới là phong thái của kẻ mạnh!"  

             "Quả nhiên người tài đều có gan làm việc lớn ~"  

             Những lời nói đầy kiêu ngạo của Hoắc Đốn khiến cho mọi người trong lòng vô cùng bội phục. Sự nghi ngờ trong lòng họ cũng được xua tan, Lý Nhị và Trần Ngạo dường như đã tưởng tượng ra cảnh Ngô Hạ Vinh gục ngã dưới chân quyền vương này.  

             Trần Nam lúc đó cũng vô cùng kính phục và sùng bái Hoắc Đốn.  

             "Bố, bố xem Hoắc tiên sinh kìa, hào khí ngút trời, đây mới là phong thái của kẻ mạnh".  

             "Không giống cái tên công tử bột ban nãy, chẳng được tích sự gì mà còn dám nói láo".  

             "Lại còn dám nói Ngô Hạ Vinh giết Hoắc tiên sinh dễ như giết gà, con thấy có mà Hoắc tiên sinh giết hắn như giết gà thì có".  

             "Ha ha ha ~"  

             Câu nói này của Trần Nam khiến tất cả mọi người đều cười ồ lên.  

             Hoắc Đốn dường như cũng rất hài lòng với lời ca tụng này nhưng mặt vẫn không cảm xúc. Hắn ra vẻ người bề trên, dùng giọng điệu kiêu căng nói với Trần Ngạo: "Giám đốc Trần, ông nuôi dạy con gái tốt đấy".  

             "Ít nhất thì cô con gái này của ông cũng nhìn ra được ai là người tài còn ai là kẻ vô dụng!"  

             "Cảm ơn tiên sinh đã khen", được quyền vương khen ngợi, Trần Nam như thể được bề trên sủng ái vậy, cô ta mỉm cười cảm ơn.  

             Trần Ngạo cũng cười cho phải phép, nhưng không hiểu tại sao trong lòng cứ có một cảm giác lo lắng không thể giải thích.  

             Hoắc Đốn này thực sự lợi hại như lời hắn tự nhận ư?  

             Những lời Diệp Phong nói ban nãy có thật chỉ là những lời hàm hồ?  

             Có điều Trần Ngạo cũng không suy nghĩ về chuyện này quá lâu.  

             "Nếu Hoắc tiên sinh đã tự tin có thể đánh bại Ngô Hạ Vinh như vậy thì những việc còn lại vô cùng đơn giản".  

             "Hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng còn hắn ở trong bóng tối, nhưng muốn dụ hắn ra ngoài cũng không phải là khó".  

             "Theo tôi được biết, Ngô Hạ Vinh này rất sĩ diện, lại còn ham hư vinh".  

             "Cho nên, chúng ta hoàn toàn có thể tung tin thách đấu với hắn ta".  

             "Cuộc chiến của những kẻ mạnh để phân thắng thua, sống chết".  

             "Đến lúc đó, tôi tin Ngô Hạ Vinh chắc chắn sẽ nhận lời".  

             "Nếu đã vậy thì tất cả người Giang Đông sẽ được chứng kiến. Nếu hắn không tới thì hắn chính là con rùa rụt cổ, vô cùng mất mặt, sau này cũng sẽ không thể đứng vững ở Giang Đông này được!"  

             Trần Ngạo nói giọng hùng hồn, trầm thấp. Giọng của ông ta không ngừng vọng lại trong phòng.  

             Rõ ràng trước khi đến đây, ông ta đã tính sẵn kế sách để dụ Ngô Hạ Vinh.  

             "Được!"  

             "Vậy thì làm như giám đốc Trần nói đi".  

             "Chúng ta đặt cược cả Giang Đông này vào trận đấu với Ngô Hạ Vinh!"  

             "Tổ chức một trận đấu quyền anh ngầm kinh thiên động địa nhất tại Giang Hải".  

             Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều siết chặt nắm đấm, vẻ hiếu chiến hiện lên trong ánh mắt.  

             Rõ ràng là ai cũng hiểu trận đấu này có ý nghĩa gì.  

             Đây không chỉ là trận đấu giữa Ngô Hạ Vinh và Hoắc Đốn mà còn là trận chiến giữa những nhân vật máu mặt của Giang Đông với Ngô Hạ Vinh.  

             Nếu như họ thắng, Ngô Hạ Vinh chết trong trận đấu thì Giang Đông sẽ vẫn nằm trong tay họ như cũ.  

             Nhưng nếu như họ thua, Giang Đông này chắc chắn sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.  

             Cái danh vua đất Giang Đông e rằng cũng sẽ đổi chủ!  

             "Hoắc tiên sinh, tồn vong của Giang Đông này đều nằm trong tay tiên sinh".  

             "Quyền vương, mọi sự nhờ tiên sinh!", Trần Ngạo hai mắt lấp lánh kỳ vọng, nhấc chén trà lên hướng về phía Hoắc Đốn.  

             Chỉ trong một khoảnh khắc mà như thể có một hòn đá làm cuộn lên hàng nghìn con sóng.  

             Sau khi Trần Ngạo nâng chén trà lên thì Lý Nhị, ông Lôi và những người khác đều nhấc chén trà lên rồi cùng uống cạn, như thể âm thanh của sự quyết tâm đồng lòng vang lên cùng một lúc.  

             "Hoắc tiên sinh, trăm sự nhờ tiên sinh".  

             Soạt soạt soạt ~  

             Tất cả mọi người cùng đứng lên, thi nhau nâng chén lên hướng về phía quyền vương.  

             Được kính trà như vậy nhưng Hoắc Đốn vẫn ngồi im như cũ.  

             Trong mắt hắn là sự đắc ý, là sự sung sướng vô cùng. Sau cùng, Hoắc Đốn cũng nâng ấm trà lên hướng về phía đám đông kính lại.  

             "Cứ yên tâm đi!"  

             "Hoắc Đốn này từ khi sinh ra đến nay đã trải qua hàng trăm trận chiến, ở Nam Á tôi không có đối thủ".  

             "Chỉ là một con chó nhà có đám, tôi đánh bại hắn chỉ như đánh một con chó".  

             "Mọi người chỉ cần đưa chiến thư tới chỗ hắn. Những việc còn lại cứ giao cho tôi".  

             Hoắc Đốn cao ngạo nói lớn.  

             Không khí trong phòng lúc này đột ngột được đẩy lên cao trào, ai nấy đều nâng chén uống cho thỏa thích.  

             Đoàng ~  

             Thế nhưng, đúng lúc đó, cả nhà hàng bỗng rung lên.  

             Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng động mạnh, ai đó đã đạp tung cánh cửa của căn phòng.  

             Cửa sổ ở bốn phía thì vỡ vụn, những mảnh vỡ bắn ra mọi nơi, một người mặc áo bào màu tro xám xuất hiện.  

             Vù ~  

             Tiếng gió lạnh lẽo rít bên tai như tiếng gào thét của ma quỷ lùa vào căn phòng qua lối cửa sổ, thổi vù vù qua mọi ngõ ngách trong căn phòng.  

             Bộ quần áo và chiếc áo bào xám, sự lạnh lùng và sát khí đáng sợ.  

             Vào khoảnh khắc mà người đàn ông trung niên này xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng loạn.  

             Trong mắt họ là sự sợ hãi như thể gà bị bóp cổ.  

             Một cặp mắt già đời nhìn họ chòng chọc.  

             Trần Ngạo sợ đến nỗi đồng tử co rút lại còn Lý Nhị thì ngã thẳng từ trên ghế xuống. Ông Lôi cũng không khá khẩm hơn, gương mặt già nua của ông ta run rẩy như nhìn thấy quỷ.  

             Ngô... Ngô... Ngô Hạ Vinh!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận