Một sự im lặng chết chóc.
Bốn bề không một tiếng động.
Sau khi người đàn ông trước mặt xuất hiện, cả căn phòng im lặng như tờ. Bây giờ chỉ còn tiếng gió rít lạnh lẽo như tiếng gào thét của ma quỷ lùa vào phòng qua ô kính vỡ.
Tất cả những người có mặt ở đó đều sợ đến mất hồn.
Mới giây trước bọn họ còn bàn tán rôm rả, nghĩ cách ép Ngô Hạ Vinh vào chỗ chết. Nhưng ai mà ngờ được, đột nhiên Ngô Hạ Vinh kia từ trên trời rơi xuống, đạp cửa xuất hiện ngay trước mặt họ.
Ánh mắt mọi người đều vô cùng kinh hãi. Lý Nhị của Vân Châu và ông Lôi hồn vía đã bay đi mất từ bao giờ.
Phải biết rằng đa số các nhân vật có máu mặt của Giang Đông đều có mặt ở đây hôm nay, Ngô Hạ Vinh lại đột ngột xuất hiện, lẽ nào hắn muốn giết luôn một mẻ?
Quả thực nếu hôm nay Ngô Hạ Vinh giăng một mẻ lưới, giết hết đám người ở đây thì Giang Đông chẳng khác nào con rồng mất đầu. Đến lúc đó, các thế lực phản loạn sẽ nổi lên, Ngô Hạ Vinh tranh thủ cơ hội đó hợp nhất sức mạnh của các bang phái thì chắc chắn hắn sẽ lấy lại được hào quang của mười năm trước.
Cũng chẳng trách sao Lý Nhị và những người khác lại hoảng sợ như vậy, bọn họ thực sự sợ rằng Ngô Hạ Vinh sẽ đồ sát mình trong đêm nay.
Thế nhưng may mà những việc họ lo lắng đã không xảy ra.
Trước mặt đám người Trần Ngạo, người đàn ông áo xám chỉ lạnh lùng nói: "Ngô Hạ Vinh là anh tôi".
"Tối nay, tôi nhận lệnh của anh mình tới đưa chiến thư cho các vị trưởng lão của Giang Đông".
"Mười ngày sau, tại thành phố Giang Hải, dưới Thái Sơn, anh trai Ngô Hạ Vinh của tôi thách đấu cả Giang Đông!"
"Tất cả ân oán sẽ được giải quyết vào ngày hôm đó".
"Đến lúc đó, ân oán, sống chết đều sẽ được định đoạt!"
"Nếu không dám tới, kết cục sẽ như cái bàn này ~"
Đoàng ~
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo bào xám giáng một chưởng rất mạnh xuống cái bàn.
Chiếc bàn vỡ vụn ra thành từng mảnh, mạt vụn bay tứ tung.
Đến cả nước trà ở trên bàn cũng lập tức văng tung tóe, bắn hết lên người Hoắc Đốn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều run rẩy toàn thân, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Người này quá mạnh, khi hắn vừa xuất hiện đã dùng sức mạnh như sấm sét đạp bay cửa. Lại còn khí thế ngút trời thay anh mình thách đấu cả Giang Đông. Sau cùng lại còn dùng một chưởng đập vỡ chiếc bàn bằng gỗ lim. Một loạt những hành động phô diễn sức mạnh đó làm tất cả những người ở đó sững sờ.
Đến cả những bậc trưởng lão sừng sỏ như Trần Ngạo, Lý Nhị cũng bị người đàn ông áo xám này làm cho run rẩy đến nỗi không nói nên lời.
Sau khi thông báo xong, người đàn ông áo xám quay lưng, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm đột nhiên vang vọng trong căn phòng.
"Đứng lại".
"Lau sạch nước cho tôi".
Giọng Hoắc Đốn không lớn nhưng nghe rất bá đạo. Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại đầy quyền uy và giận dữ.
Hoắc Đốn lúc này vẫn ngồi im tại chỗ, chiếc bàn trước mặt đã vỡ vụn. Thế nhưng mặt hắn không hề biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo, lãnh đạm nhìn người đàn ông áo xám.
Lúc này, bộ đồ Tây phẳng phiu của Hoắc Đốn đã bị nước trà làm ướt sạch.
Ban nãy khi người đàn ông áo xám đập vỡ chiếc bàn, gần như tất cả nước trà trên bàn đã bắn vào người Hoắc Đốn.
Hoắc Đốn luôn tự xưng là quyền vương, sao có thể bị sư đệ của một tên chó nhà có đám làm nhục như vậy chứ?
Lúc giọng nói của Hoắc Đốn vang lên, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
Người đàn ông mặc đồ xám vốn đã định rời khỏi nhưng nghe Hoắc Đốn nói vậy thì cũng lập tức dừng chân.
Trong phòng im lặng như tờ, nhưng bầu không khí bị dồn nén ngột ngạt như thể đang có một trận chiến lớn sắp sửa diễn ra!
Thế nhưng, trận chiến mà mọi người đang chờ đã không xảy ra. Người đàn ông áo xám dừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi ra ngoài.
Đám người Lý Nhị thấy vậy thì cho rằng người đàn ông áo xám đã bị uy quyền của Hoắc Đốn làm run sợ nên đột nhiên bật cười rất thoải mái.
"Ha ha ~"
"Đúng vậy!"
"Chỉ là một tên đồ đệ của Ngô Hạ Vinh mà thôi. Có Hoắc tiên sinh ở đây, sao chúng ta phải sợ chứ?", Lý Nhị ha ha cười lớn.
Đám người ông Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi ban nãy đã tan biến phần nào.
Người kia xuất hiện quá bất ngờ khiến họ quên mất trong căn phòng còn có sự tồn tại của Hoắc Đốn.
"Đúng vậy!"
"Có quyền vương ở đây, chúng ta sợ gì chứ?"
"Hoắc tiên sinh đánh bại anh trai hắn cũng chỉ như đánh bại một con chó, nói chi là hắn ta?"
"Quay về bảo với anh trai anh, mười ngày sau anh em Giang Đông chúng tôi sẽ tới ứng chiến".
"Để hắn ta chuẩn bị quan tài trước mà đựng xác mình ~"
Có chỗ nương tựa như Hoắc Đốn nên những người có mặt ở đó đã không còn sợ hãi như ban nãy nữa.
Gương mặt Trần Nam cũng đã hồi phục lại chút thần sắc, thậm chí cô ta còn âm thầm bước tới gần Hoắc Đốn vài bước, như thể muốn được hắn ta che chở.
Đám người kia nói vậy nhưng người đàn ông áo xám làm như không nghe thấy, vẫn chẳng thèm đáp lời mà đi thẳng về phía cửa nhà hàng.
"Đứng lại!"
"Không nghe thấy lời của quyền vương, lau sạch nước đi sao?"
Nhưng Hoắc Đốn không hề có ý để cho người đàn ông này rời khỏi đó. Cho rằng người đàn ông áo xám sợ hãi nên muốn chuồn thật nhanh, giọng nói của Hoắc Đốn càng thêm lạnh lùng.
Trong giọng nói lạnh lùng đó có cả sự phẫn nộ đang kìm nén.
Người mặc đồ xám lại dừng bước.
Thế nhưng, vẫn không có gì xảy ra, người đó vẫn không hề quay lại lau nước trà cho Hoắc Đốn. Người đó chỉ trầm ngâm một lát rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Cạch ~
Hoắc Đốn lần này đã giận phát điên. Trong cơn thịnh nộ, hắn ta một cước đạp vỡ nát chiếc ghế dài trước mặt rồi quát lớn: "Mày bị điếc rồi hay sao?"
"Quyền vương đây lệnh cho mày cút ra đây, lau sạch nước trà cho tao".
"Nếu không, đêm nay tao sẽ cho mày phơi thây ở đây!"
Đây mới gọi là ngang ngược!
Tiếng thét của Hoắc Đốn dường như làm cho cả căn phòng chao đảo.
Thấy dáng vẻ đầy quyền uy của Hoắc Đốn, Trần Nam và đám người kia lại càng thêm bội phục. Trong lòng họ thầm nghĩ đây mới chính là bản lĩnh, mới thực sự là ngầu.
Không hổ danh là quyền vương nước Thái, con mãnh hổ của Đông Nam!
Lần này Giang Đông đã tìm đúng người rồi.
Đám người Trần Ngạo đều âm thầm vui mừng, vẫn may trước đó không nghe lời Diệp Phong ép Hoắc Đốn rời đi. Nếu không thì hiện giờ làm gì còn ai dám giận dữ quát vào mặt em trai của Ngô Hạ Vinh như vậy.
Lần này, người đàn ông áo xám cũng dừng lại, không tiếp tục đi ra ngoài nữa mà quay lưng lại, đi về phía Hoắc Đốn.
Thấy người kia cuối cùng đã chịu khuất phục, Hoắc Đốn cười nói: "Vậy còn được, lau cho sạch vào. Nếu không hôm nay sẽ không thể đứng thẳng mà đi khỏi đây đâu".
Hoắc Đốn cười đắc ý, vô cùng sung sướng.
Thế nhưng, vào lúc mọi người đều tưởng rằng người mặc đồ xám kia sắp sửa lau nước trà cho Hoắc Đốn thì nét mặt người đó thay đổi. Hắn ta giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Hoắc Đốn.
"Loại chuột nhắt như mày, sao mày dám?"
Động tác bất ngờ của người này khiến Hoắc Đốn kinh ngạc. Hoắc Đốn siết chặt nắm đấm bên phải, sẵn sàng tiếp chiêu của người đàn ông áo xám.
Rắc ~
Hai chưởng chạm nhau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời. Người đàn ông áo xám thế mạnh như chẻ tre, một chưởng đánh gãy xương tay của Hoắc Đốn.
"Á ~"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!