Hiện thực khốc liệt này khiến tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ, đầu óc trống rỗng.
"Đây chính là đấu thủ mạnh nhất mà các người tìm được sao?"
"Đúng là phế vật", lúc này người mặc đồ xám quay người lại, ánh mắt đầy vẻ pha trò giễu cợt nhìn đám người Trần Ngạo.
"Với sức này mà muốn đánh bại anh trai tôi?"
"Chỉ trong vòng một chưởng, anh trai tôi có thể giết hắn như giết gà!"
Người đàn ông áo xám cười lạnh.
Còn đám người có máu mặt của Giang Đông lúc này như bị tát thẳng vào mặt vậy.
Đặc biệt là Trần Nam, đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, mặt trắng bệch.
Bởi Diệp Phong ban nãy cũng đã nói những lời này.
Lẽ nào tất cả mọi người đều đã hiểu lầm Diệp Phong?
Sau khi đánh chết Hoắc Đốn, người đàn ông áo xám cũng không ở lại đó lâu mà chắp tay sau lưng, quay lưng rời khỏi đó.
Ở ngoài cửa, đột nhiên có một thứ được bọc kỹ trong túi nylon rơi xuống chắn đường người đàn ông áo xám.
Người áo xám mặt không biến sắc, đá bay thứ đó ra khỏi đường đi của mình.
Đúng vào lúc này, Diệp Phong đang quay lại lấy đồ. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy người kia, sắc mặt anh lập tức thay đổi, chuyển sang đầy vẻ giận dữ. Tấm giặt đồ anh vừa mua cho vợ, bị người ta... Đạp lên! Bẩn hết rồi!
"Tên khốn này từ đâu đến thế? Khốn kiếp?
"Má nó chứ!"
"Dám làm bẩn tấm giặt đồ của vợ tôi sao?"
Không đợi người đàn ông áo xám phản ứng lại, Diệp Phong đã nổi điên lên rồi, anh giận dữ quát lên. Sau đó, ánh mắt kinh ngạc của người áo xám chỉ kịp nhìn thấy Diệp Phong lao tới giáng cho hắn ta một chưởng.
"Tên hậu bối này, sao mày dám?"
Người áo xám kinh ngạc, hắn ta không thể ngờ rằng cái tên nhìn có vẻ nghèo kiết xác trước mặt lại dám động thủ với mình.
Người áo xám giận dữ hét lên.
Đốp ~
Rồi một tiếng rên rỉ vang lên.
Sau đó lại im lặng như tờ ~
Ánh trăng sáng ngời, màn đêm như ngưng đọng lại, những cơn gió lạnh thấu xương vù vù thổi qua ô cửa kính vỡ.
Thổi vào gương mặt những người trong phòng và đông cứng lại trong lòng họ.
Trước mắt họ, người áo xám đổ gục xuống sàn. Hắn ta bị đánh gục dễ như đánh một con chó, cả người hắn co quắp lại.
Một chưởng của Diệp Phong đã khiến hắn nằm đo đất.
Sau khi tung ra chưởng đó, Diệp Phong lập tức thu lại nắm đấm, nhặt tấm giặt đồ trên mặt đất lên với vẻ vô cùng đau lòng. Anh thổi hết bụi bên trên đi, sau đó chửi mắng mấy câu rồi đi ra ngoài.
Nhưng lúc này, người áo xám vừa bị anh đánh đã lồm cồm bò dậy, khuôn mặt già nua của hắn ta bị Diệp Phong tát cho đỏ lựng lên như cái đầu heo.
Hắn ta nổi trận lôi đình vì vừa phải chịu một nỗi nhục quá lớn. Hắn đứng bật dậy chửi mắng Diệp Phong.
"Tên hậu bối kia, sao mày dám đánh lén. Muốn chết hả?"
Trong cơn giận dữ, người áo xám mắt đỏ ngàu, nhanh chân đuổi theo Diệp Phong, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm toan nhắm vào sau đầu anh.
Bốp ~
Trước ánh mắt chăm chú theo dõi của những người đứng gần nhà hàng trong phạm vi mười trượng gồm Trần Ngạo, Lý Nhị, ông Lôi, Trần Nam,... Diệp Phong lại giơ cánh tay lên giáng cho người áo xám một chưởng nữa.
Anh làm việc đó nhẹ nhàng như đập một con muỗi.
Một tiếng động nặng nề vang lên, sau đó là tiếng xương gãy, cả cánh tay của người áo xám bị Diệp Phong đánh gãy.
Sau chưởng kinh hoàng ban nãy, Diệp Phong tiếp tục giáng một cú tát như trời giáng vào mặt người đàn ông áo xám.
Chưởng thâm độc này của Diệp Phong khiến cho người áo xám ngoẹo cả cổ, nửa cái đầu móp hẳn xuống.
Á!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người áo xám không ngừng thổ huyết.
Dưới lực đánh của Diệp Phong, người áo xám bay ra xa như một viên đạn đại bác, cả cơ thể bắn lên không trung rồi đập mạnh vào ô cửa kính đằng sau.
Xoảng ~
Cửa kính rung lên rồi vỡ vụn.
Sau khi va chạm với cửa kính, người áo xám còn bay thêm vài mét nữa rồi mới uỵch một cái rơi xuống đất.
Âm thanh đó khiến cho cả nhà hàng rung lên.
Còn Diệp Phong từ đầu đến cuối còn chẳng thèm quay đầu lại, anh quay lưng lại với đám đông, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến tên áo xám, chỉ trở tay một cái đã đánh cho hắn bay ra xa.
Sau đó, Diệp Phong chẳng buồn dừng bước, bơ luôn đám người Trần Ngạo, Lý Nhị và đi thẳng xuống lầu.
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại: "Mộc Trân, anh sai rồi".
"Vợ à, em nghe anh giải thích được không?"
"Anh thực sự sai rồi ~"
....
Diệp Phong và giọng nói của anh nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt của đám đông.
Sau lưng anh là một bầu không khí quỷ dị và im lặng như tờ.
Lúc này, trong căn phòng, tất cả mọi người đều thẫn thờ.
Ai nấy mắt trợn tròn, nét mặt như vừa gặp ma quỷ, đứng chết trân tại chỗ.
Ai mà ngờ được?
Kẻ vừa đánh chết quyền vương nay lại bị Diệp Phong đánh bại.
Chỉ trong vỏn vẹn hai chưởng, Diệp Phong đã nện cho hắn tối tăm mắt mũi, rơi từ tầng trên xuống tầng dưới không rõ sống chết ra sao.
Thế nào gọi là cool ngầu?
Thế này chứ còn thế nào nữa!
Thế nào gọi là bá đạo?
Thế này chứ còn thế nào nữa!
Lúc này, Trần Ngạo, Lý Nhị và đám người kia như phát điên lên, ai nấy trong lòng dậy sóng.
Ít phút trước, Diệp Phong đã dùng sức mạnh của mình, dùng hiện thực trần trụi để cho họ lời giải thích rõ ràng nhất. Thế nào mới gọi là trong hai chiêu đánh bại đối thủ.
Thế nào gọi là trong một chiêu đã giết người như giết gà!
Im lặng.
Im lặng hồi lâu.
Diệp Phong đã rời khỏi đó vài phút nhưng căn phòng vẫn im lặng như tờ.
Một sự im lặng chết chóc.
Như thể một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có tiếng gió lạnh thổi vù vù vào phòng qua khung cửa sổ.
Gió thổi vào những người trong phòng, khiến ai nấy bất giác run run.
Điều Diệp Phong vừa làm khiến tất cả bọn họ khiếp sợ.
Đặc biệt là Trần Nam, ông Lôi lúc này đang trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ lúc thì nhìn quyền vương vừa bị đánh chết trong vũng máu như một tên phế vật, lúc lại dõi mắt nhìn vào ô cửa kính mà người áo xám vừa bị đánh bay vào. Sắc mặt họ trắng bệch, nói không nên lời.
Đến giờ phút này, Trần Nam cũng không thể tin vào mắt mình.
Hai chưởng đánh cho đối thủ bay ra ngoài!
Lúc tung chưởng cuối, Diệp Phong còn chẳng thèm quay đầu lại?
"Ôi mẹ nó chứ!"
"Đây có còn là người không?"
"Quá đỉnh!"
Rất nhiều người cất tiếng cảm thán, hồi tưởng lại cảnh ban nãy mà nhiều người vẫn còn hết hồn.
Trước đó, làm gì có ai ngờ rằng một người thanh niên bị tất cả cười chê là công tử bột, kiêu căng khoác lác, cuối cùng lại đem tới một kết cục bất ngờ. Trong vòng hai chưởng đánh cho tên đã đánh chết quyền vương bay ra xa.
Hiện thực đã bày ra trước mắt.
"Lần này e là lớn chuyện rồi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!