“Mẹ kiếp, cũng biết cơ à!”
Trần Ngạo điên máu chỉ muốn đạp chết ông Lôi. Nếu không phải vừa rồi ông ta làm càn thì bao nhiêu người bọn họ sao dám đuổi Diệp Phong. Cuối cùng thì cao nhân vì tức mà bỏ đi thật, để lại một kẻ rác rưởi.
Lúc này, nhìn quyền vương Hoắc Đốn bị đập chết, đám người Trần Ngạo bỗng cảm thấy chua xót.
Họ có cảm giác như chính mình đang bị tát vào mặt.
Ông Lôi cũng biết mình gây chuyện nên khóc dở mếu dở, nói lí nhí: “Sếp Trần, ông cũng không thể chỉ trách tôi được. Người đuổi Sở tiên sinh đâu phải mỗi mình tôi, không phải còn có con gái của ông sao?”
“Ông…”, Trần Ngạo co giật khóe mắt, tức tới đỏ mặt. Miệng ông ta há ra nhưng lại không thốt nên lời.
Vì sự thật đúng là như vậy. Người trước đó chống đối Mạc Phong ác liệt nhất chính là con gái ông ta.
Hơn nữa, tội của Trần Nam không chỉ có vậy, trước đó con bé còn bắt Diệp Phong rót nước pha trà, rồi còn nói Diệp Phong là cậu ấm vô lại trước mặt bao nhiêu người.
Trần Ngạo trừng mắt với con gái mình. Lúc này Trần Nam mặt trắng bệch, giống như quả bóng xì hơi. Cô ta cũng biết mình đã gây họa nên cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Trần Ngạo.
Trần Ngạo nhìn bộ dạng của con gái, dù có tức giận cũng chỉ biết thở dài: “Con đấy, bố phải nói thế nào bây giờ. Đã nói với con rồi, không được sỉ nhục Sở tiên sinh, tuyệt đối không thể!”
“Giờ thì sao, gây họa rồi đúng không?”
Trần Ngạo tức giận lầm bầm.
Lúc này Lý Nhị đã hoàn hồn. Ông ta bò dậy, nhìn Trần Ngạo với vẻ bất lực: “Sếp Trần, giờ không phải là lúc trách cứ đâu”.
“Chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào để cứu vãn thì hơn?”
Những người trong phòng cũng phụ họa theo. Tất cả đều nhăn nhó nhìn Trần Ngạo. Họ cũng giống Lý Nhị, khuyên Trần Ngạo rằng nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải nhận được sự tha thứ của Diệp Phong, sau đó nhờ Diệp Phong ra tay giúp cả Giang Đông đối phó với Ngô Hạ Vinh.
Cũng hết cách, để cứu vãn cục diện, Trần Ngạo đành phải vác cái mặt già nua đi gọi điện thoại cho Diệp Phong.
Khi Diệp Phong nhận được điện thoại thì đã về tới nhà Hàn Hải.
“Alo, ai vậy?”
“Tôi tưởng là ai cơ, hóa ra là sếp Trần?”
“Đừng vậy, ở Giang Đông ông là sếp lớn, mọi người đều phải nghe theo. Mẹ kiếp, tôi chỉ là một cậu ấm bất tài, đương nhiên phải gọi một tiếng sếp rồi?”, Diệp Phong cười thản nhiên, giọng điệu có phần chế giễu.
Đầu dây còn lại, Trần Ngạo toát mồ hôi vì sợ hãi. Khuôn mặt già mua, nhăn nheo của ông ta như muốn khóc tới nơi.
“Muộn như vậy tìm tôi có việc gì không?”
“Hả?”
“Xin lỗi sao?”
“Đừng vậy, các người là ai, tôi là ai? Tôi sao dám nhận lời xin lỗi của các đại ca chứ?”
“Cái gì?”
“Hi vọng tôi giúp các người đánh bại Ngô Hạ Vinh?”
“Vậy lại càng sai rồi, tôi là phế vật, không giúp được đâu. Chỉ nói miệng thôi. Mấy người đi tìm Hoắc tiên sinh đi. Hoắc tiên sinh ngầu hơn tôi nhiều”.
“Không phải con gái ông nói rồi sao, quyền vương chỉ cần một chưởng là tôi chết ngay, tôi chỉ là con dĩn thôi!”
“Còn cả ông già đầu trọc cũng nói rồi, quyền vương đánh tôi không khác gì đánh một con chó, giết tôi dễ như giết gà mà!”
“Tôi không được đâu, tôi chỉ là cậu ấm bất tài vô dụng, lại còn là kẻ cuồng ngạo làm màu nữa”.
…
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi dự sinh nhật”.
“Mấy người đừng làm phiền tôi nữa, cũng đừng gọi cho tôi,hãy để tôi là một kẻ vô dụng trong yên bình”.
Diệp Phong lạnh lùng cười nói, không đợi đối phương đáp lại đã tắt máy.
Trong phòng VIP của nhà hàng Thịnh Thiên.
Khoảnh khắc Diệp Phong tắt máy, Trần Ngạo cảm thấy ớn lạnh.
Mẹ kiếp, lần này to chuyện rồi.
Xem ra Sở tiên sinh đã tức giận thực sự.
Trong phòng, mấy ông lớn của Giang Đông cảm thấy hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, chỉ biết ôm đầu đầy khổ sở.
Nhất là ông Lôi và Trần Nam vừa bị Diệp Phong gọi tên thì sắc mặt lúc này càng lúc càng khó coi hơn.
Ông Lôi xấu hổ thở dài.
Trần Nam thì mặt trắng bệch như cắt không ra giọt máu.
Trần Ngạo tức tới mức run rẩy, cuối cùng nhìn cô con gái ngỗ ngược của mình, lạnh lùng quát: “Đúng là thứ hỗn xược, xem việc mà con làm đi!”
“Ngày mai cấm được đi đâu, đi xin lỗi cho bố”.
“Có mắt không tròng, không biết cao thấp, cái thứ gì không biết?”
Giọng nói của Trần Ngạo vừa lạnh lùng lại vừa tức giận. Ông ta như gầm lên với con gái, nhưng thực ra là đang chửi tất cả các đại ca Giang Đông.
Nhưng dù như vậy thì những người có mặt cũng không dám phản bác, chỉ cúi đầu thở dài.
Mặc dù Trần Ngạo nói khó nhưng dù sao đó cũng là sự thật.
Trước đó Diệp Phong muốn ra tay giúp mà họ không biết điều, có mắt như mù, không những không chịu mà còn chế nhạo, châm biếm Diệp Phong và ép người ta phải bỏ đi.
Giờ thì hay rồi, người khiến họ phải đắc tội đã chết. Nếu như Diệp Phong không chịu thay thứ, thì đám người này thật sự không biết phải đối phó với Ngộ Hạ Vinh như thế nào.
Nhớ lại trước đó, đám người ông Lôi hối hận vô cùng.
Trần Ngạo nhìn họ hừ giọng lạnh lùng. Ông ta cũng không ở lại mà rời đi ngay.
“Con bé ngỗ nghịch này đứng ngây ra đó làm gì, còn không về?”
Nói xong Trần Ngạo lại quát Trần Nam khiến cô ta run rẩy, đôi mắt đỏ au.
Lúc này Trần Nam vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy hối hận.
Trước đó cô ta không ngờ, Diệp Phong - người mà mình khinh thường lại là một nhân vật lợi hại như vậy.
Giờ đám đại ca ở Giang Đồng đều vừa tức vừa hối hận. Còn Thu Mộc Trân thì đang cảm thấy nghi ngờ Diệp Phong.
“Sếp Trần sếp Trần nào? Vừa rồi anh nói chuyện với ai?”
Diệp Phong cười, cũng không hề giấu giếm. Anh nói thật thà: “Còn sếp Trần nào nữa, laf Vương Ngạo- vua Giang Đông đó!”
Phụt…
Trong phòng khách, Hàn Hải vừa uống ngụm trà lập tức phun ra, ho khù khụ, suýt nữa bị sặc.
Ông ta quay qua trừng mắt với Diệp Phong, hừ giọng lạnh lùng. Ông ta không nói gì, chỉ đứng dậy đi về phòng.
Kém cỏi mà khoe mẽ thì không ai sánh bằng.
Hàn Hải cảm thấy rất phản cảm với thằng cháu rể này.
Giờ thì ông ta đã hiểu ra vì sao em gái Hàn Lệ lại cứ muốn Thu Mộc Trân ly hôn với Diệp Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!