Thu Mộc Trân đã vào phòng nhưng Diệp Phong vẫn đứng ngẩn ngơ ở đấy, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
“Anh đứng ngây ra đấy làm gì vậy?”
“Không vào phòng à?”
“Sao hả, hay là không muốn?”
Ở cửa phòng, Thu Mộc Trân ngoái lại nhìn Diệp Phong, còn nở một cười rất kỳ lạ.
Một nụ cười quyến rũ và hớp hồn anh.
Trái tim vốn bình lặng suốt hai mươi mấy năm của Diệp Phong bỗng chốc xao động.
“Muốn, muốn chứ”.
Diệp Phong không giấu được sự kích động, vội sải bước chạy vào phòng Thu Mộc Trân.
“Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Sau khi vào phòng, Diệp Phong bèn cười hỏi.
Thu Mộc Trân đóng sầm cửa lại. Cô không nói gì cả mà tiến thẳng về giường.
Cảnh tượng này khiến Diệp Phong sững ra.
Nôn nóng đến vậy ư?
Không cần tắm luôn sao?
Đi thẳng vào chuyện chính à?
Diệp Phong bèn cười tươi: “Ha ha ha. Vợ yêu à, anh rất thích kiểu đơn giản thô bạo thế này đấy”.
Anh cười hì hì, trong lòng không nén nổi sự phấn khích, vội vã đi theo.
“Thô bạo cái đầu anh!”
“Quỳ xuống ngay cho tôi, quỳ lên bàn giặt”.
“Anh dám gạt tôi này!”
“Dám dọa tôi này!”
Nụ cười say đắm khi nãy lập tức biến mất. Lúc này, Thu Mộc Trân đã để lộ bộ mặt “hung ác” thật sự của mình.
Diệp Phong cảm thấy lạnh cả người.
Mẹ nó.
Cô vợ đáng ghét này “quyến rũ” anh chỉ để lừa anh vào đây quỳ gối lên bàn giặt thôi.
“Được, em giỏi lắm!”
“Lần sau anh đây mà tin em nữa thì anh không mang họ Diệp!”
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu soi vạn vật, một ngày mới đã bắt đầu.
Thu Mộc Trân dậy rất sớm để trang điểm. Diệp Phong đang nằm ngủ trên xô pha cũng bị cô đánh thức để đi gội đầu, chải chuốt lại cho tươm tất.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà ngoại, có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến tham dự. Anh cũng nên chú ý đến vẻ ngoài. Không có quần áo hàng hiệu thì ăn mặc gọn gàng chỉn chu một chút. Anh nhớ cạo râu luôn nhé”.
Thu Mộc Trân dặn dò Diệp Phong.
Anh khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi lại: “Nhân vật tầm cỡ? Tầm cỡ đến mức nào?”
“Sao đây? Nghe giọng điệu này của anh, có vẻ là xem thường nhà bà ngoại tôi?”
“Nói cho anh biết nhé. Trước khi về hưu, bà ngoại tôi là cán bộ cấp huyện trực thuộc Giang Hải. Tuy rằng không đến mức như Từ Lôi, nhưng năm xưa, bà ngoại cũng là một người phụ nữ quyền lực khá có tiếng tăm”.
“Anh họ tôi - Hàn Hà, hơn tôi vài tuổi, chưa đến ba mươi, đã ngồi vào ghế thị trường. Nhờ vào đâu? Nhờ vào những mối quan hệ mà bà ngoại đã có được khi còn đương nhiệm đấy”.
“Còn chị họ tôi - Hàn Ngọc, cũng nhờ danh tiếng của bà ngoài, nên mới được giới thiệu và gả vào nhà họ Mặc ở Cảnh Châu”.
“Là nhà họ Mặc, danh gia vọng tộc ở Cảnh Châu đấy. Xét về tài sản và thế lực, nhà họ nằm trong mười gia tộc lớn nhất Cảnh Châu”.
Bà ngoại của Thu Mộc Trân có hai cô con gái và một người con trai.
Hàn Hải là con cả. Ông ta có hai người con là Hàn Phi Phi và Hàn Hà.
Hàn Lệ - mẹ Thu Mộc Trân, là người con thứ hai của bà.
Thu Mộc Trân còn có một người dì nữa, cũng là đứa con thứ ba của nhà họ Hàn. Hàn Ngọc chính là con cháu của gia đình bà Ba.
“Hử? Em còn dì nữa à? Sao anh chưa nghe em kể bao giờ?”, Diệp Phong hơi chau mày, tò mò hỏi.
Thu Mộc Trân thở dài: “Mẹ và dì tôi từng có va chạm nên quan hệ không tốt. Lần này mẹ bảo chúng ta đi mừng thọ bà ngoại thay mẹ có lẽ vì sợ gặp mặt dì, sẽ khó xử”.
“Thôi được rồi, không nói cái này nữa. Anh sửa soạn nhanh đi, lát nữa đi xuống với tôi”.
Có vẻ Thu Mộc Trân không muốn nói về chuyện này nữa nên bèn đổi chủ đề.
“Chị ơi, xong chưa ạ?”
“Bố và anh em còn đang chị bên dưới đấy”.
Từ dưới nhà vọng lên tiếng thúc giục của Hàn Phi Phi.
Hàn Hải là con cả của nhà họ Hàn. Hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ Hàn Hải, tất nhiên là ông ta phải dậy sớm chuẩn bị rồi.
Con trai Hàn Hải - Hàn Hà, cũng xin nghỉ phép ngày hôm nay để đi chúc thọ bà nội. Hàn Hà đã đến dưới nhà Hàn Hải để đi cùng với họ.
“Xong rồi, Phi Phi. Bọn chị xuống ngay đây”.
Thu Mộc Trân đáp lại, sau đó giục Diệp Phong mau xách đồ rồi mau xuống nhà.
“Mộc Trân, cháu thật sự định đi bây giờ luôn à?”
“Hay là cháu đợi đến tối rồi đi cùng mợ nhé?”
“Để tránh xảy ra chuyện bị dì cháu sỉ nhục như năm ngoái”, đúng lúc này, mợ của Thu Mộc Trân đột nhiên bước đến hỏi. Vì không thích nơi ồn ào nên mợ cô định chờ đến tối, sau khi khách đã rời đi, mới đến chúc thọ bà cụ.
Nghe mợ nhắc đến chuyện năm trước, sắc mặt Thu Mộc Trân lập tức tái đi vài phần.
Không chỉ riêng năm ngoái, mà tiệc mừng thọ hằng năm của bà ngoại đều như một cực hình đối với gia đình Thu Mộc Trân vậy.
Suy cho cùng, nhà của cậu và dì Thu Mộc Trân đều có tiền có quyền, sống rất dư dả. Vì thế, năm nào ở tiệc mừng thọ của bà ngoại cô, cũng có rất nhiều người đến chúc thọ bà cụ và nịnh nọt bọn họ.
Nhưng gia đình Thu Mộc Trân thì năm nào cũng rất ảm đạm. Trừ Thu Mộc Trân và Hàn Lệ, không ai đến xu nịnh cả.
Sự chênh lệch giữa người và người, có đôi khi lại rõ ràng như thế đấy.
Cũng chính vì điều này mà năm nào dự tiệc mừng thọ của bà cụ Hàn, hai mẹ con Thu Mộc Trân cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Năm nay Hàn Lệ không tham gia, một phần nguyên nhân là sợ mất mặt.
Nhưng dù sao thì bà cụ nhà họ Hàn cũng là bà ngoại của Thu Mộc Trân. Bố mẹ cô đều không tham gia. Phận là cháu gái, tất nhiên Thu Mộc Trân phải đại diện đi thay mẹ rồi.
Thu Mộc Trân chỉ nở nụ cười có phần tự giễu: “Không sao đâu, mợ à. Nhiều năm qua đều như thế cả. Cháu cũng quen rồi”.
“Cháu nghĩ thông rồi ạ. Cũng không có gì xấu hổ cả. Giữa người với người có khoảng cách như vậy, âu cũng là số phận. Không cần phải ghen tị khi người ta sống tốt, cũng không nên phàn nàn số của mình quá khổ. Bằng lòng với cuộc sống mới có thể vui vẻ được”.
Mợ Thu Mộc Trân cười mừng rỡ: “Mộc Trân, cháu nghĩ được như vậy thì mợ cũng thấy yên tâm rồi”.
“Đúng vậy, mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Giàu có chưa chắc đã cao sang, bần hàn chắc gì đã thấp kém. Bằng lòng với cuộc sống mới có thể vui vẻ”.
“Được rồi, vậy hai đứa đi đi”.
Mợ của Thu Mộc Trân nở nụ cười hiền từ, nhìn Thu Mộc Trân và Diệp Phong đi xuống lầu.
Khi Diệp Phong đi ngang qua, người phụ nữ xinh đẹp ấy bỗng kéo anh lại, nhỏ giọng nói.
“Diệp Phong, Mộc Trân thật sự là cô gái rất tốt”.
“Những năm qua, vì bố mẹ, vì cháu, mà con bé đã bị người ta sỉ nhục và chế giễu rất nhiều”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!