Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Lúc Diệp Phong và Thu Mộc Trân xuống nhà, ba người nhà Hàn Hải đã đợi sẵn rồi.  

             “Anh họ”.  

             Một người đàn ông già dặn, mặc Âu phục đang đứng trước ô tô. Nhác thấy anh ta, Thu Mộc Trân bèn mỉm cười và lễ độ chào hỏi.  

             Thoạt nhìn anh ta không lớn tuổi lắm, độ hai mươi mấy ba mươi thôi. Nhưng trông anh ta toát ra khí chất rất chững chạc và điềm đạm.  

             Phải, đó chính là con trai của Hàn Hải, cũng là người đang đảm nhiệm chức thị trưởng - Hàn Hà.  

             Hàn Hà khẽ gật đầu: “Ừm, Mộc Trân vẫn đẹp như ngày nào”.  

             Thu Mộc Trân có vẻ ngoài xuất chúng. Không chỉ nhà họ Thu, mà ở nhà họ Hàn, ai cũng từng công nhận cô là người xinh đẹp nhất gia tộc.  

             Trước kia, mỗi khi nghe những lời tán dương thế này, Thu Mộc Trân đều vui đến mức cõi lòng nở hoa. Nhưng giờ đã là người có gia đình, cô luôn giữ thái độ điềm tĩnh khi nghe người ta khen ngợi mình như thế.  

             “Cảm ơn anh. Nhưng đẹp cũng chẳng để làm gì ạ, không ăn được”, Thu Mộc Trân lắc đầu, mỉm cười tự giễu.  

             Hàn Hà nghe vậy bèn trừng mắt, lạnh lùng đáp: “Ai nói là không ăn được chứ? Do em hồ đồ, không cầu tiến, gả cho một kẻ vô dụng kém cỏi mà thôi. Bằng không thì trong số con cháu nhà họ Hàn này, sao chỉ có gia đình em lại rơi vào cảnh ngộ khó khăn nhất kia chứ?”  

             Thu Mộc Trân lập tức cúi đầu, không phản bác gì nữa.  

             Lúc bấy giờ, Diệp Phong mới xách đồ đến, chào hỏi Hàn Hà giống như Thu Mộc Trân.  

             “Hử? Bố à, đây là ai vậy? Thân thích nghèo hèn nào mới đến ạ?”, Hàn Hà nhíu mày nhìn Diệp Phong.  

             Hàn Hải bực bội, lạnh lùng trả lời: “Còn có thể là ai chứ? Là tên ở rể của nhà em họ con đấy”.  

             Trước đây Hàn Hà chưa từng gặp Diệp Phong nên không quen anh, chỉ nghe nói em họ gả cho một tên bất tài mà thôi.  

             Anh ta không nhiều lời, chỉ nhìn Thu Mộc Trân, lãnh đạm nói: “Anh khuyên em, nếu không muốn mất mặt thì đừng đưa cậu ta theo. Để cậu ta đợi ở nhà đi”.  

             Hàn Hải cũng ở bên cạnh phụ họa: “Mộc Trân à, anh họ nói phải đấy. Cháu để tên này chờ ở nhà đi, có đến cũng chẳng ích gì, còn làm cháu xấu hổ thêm. Cháu đi cùng nhà cậu đến dự tiệc là được rồi. Vũ Hào cũng có đi nữa. Đến lúc ấy, cháu ngồi cùng Vũ Hào nhé”.  

             “Nghe lời cậu. Cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi!”  

             Thu Mộc Trân nghe đến đây thì có phần do dự.  

             Tất nhiên, không phải là cô sợ Diệp Phong khiến mình mất mặt. Mấy năm trước không có Diệp Phong, gia đình cô vẫn mất sạch thể diện đấy thôi.  

             Chủ yếu là vì Thu Mộc Trân không muốn Diệp Phong chịu sỉ nhục cùng mình.  

             Cô cũng không còn cách nào khác. Đấy là bà ngoại, là người thân ruột thịt, cô buộc phải đi. Nhưng Diệp Phong không có máu mủ gì với nhà họ Hàn cả, hoàn toàn có thể không đi.  

             “Mộc Trân à, anh đã đến đây rồi. Phận là cháu rể, làm sao anh có thể không đến gặp bà chứ”, Diệp Phong vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng cất lời, kiên quyết muốn đi.  

             Hàn Phi Phi nghe vậy bèn cười khẩy: “Anh thích thì cứ đi. Đồ không biết xấu hổ”.  

             Hàn Hải cũng bực tức hừ một tiếng: “Đang giúp cậu mà còn không biết cảm ơn. Tự chuốc lấy nhục!”  

             Ông ta đã không còn bất cứ thiện cảm nào đối với Diệp Phong nữa.  

             Thấy quan hệ giữa Diệp Phong và nhà cậu mình căng thẳng như vậy, Thu Mộc Trân cũng ngại ngồi cùng xe với họ.  

             “Cậu, anh họ, mọi người đi trước đi. Cháu sẽ khuyên Diệp Phong, rồi bắt taxi đến sau nhé”.  

             “Được. Mộc Trân, nghe lời cậu, đừng đưa cậu ta theo”, Hàn Hải dặn dò cô, sau đó cả nhà họ lái xe đi mất.  

             Một lúc sau, Thu Mộc Trân chẳng hề khuyên can gì Diệp Phong, mà gọi taxi rồi cùng anh đến thẳng điểm hẹn.  

             “Sao vậy, sợ anh và cậu em đánh nhau sao?”, biết Thu Mộc Trân cố ý không đi cùng gia đình Hàn Hải, Diệp Phong bèn cười hỏi cô.  

             Thu Mộc Trân bực bội cất lời: “Anh đoán xem? Mà rốt cuộc anh đã làm gì đắc tội, để cậu có ấn tượng xấu về anh như vậy?”  

             Đưa tay ra sau ôm đầu, Diệp Phong tựa vào ghế taxi, nhẹ nhàng đáp: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là họ bảo anh phải rời xa em, anh thì sống chết không chịu”.  

             Cô đáp: “Mặt anh đúng là dày thật”.  

             Diệp Phong bèn nói: “Cảm ơn em đã khen nhé”.  

             Thu Mộc Trân: “...”  

             Thấy Diệp Phong trả lời bằng vẻ vô sỉ như thế, suýt nữa Thu Mộc Trân đã bị anh chọc tức chết.  

             Cô dằn dỗi quay mặt ra cửa sổ, không để ý đến anh nữa.  

             Ngắm cảnh một hồi, khóe miệng Thu Mộc Trân lại vô thức cong lên, phảng phất nét cười.  

             Cô cũng không biết tại sao nữa. Bị Diệp Phong mặt dày bám theo như vậy mà cô chẳng hề tức giận hay nhục nhã, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc đến lạ lùng.  

             Nghĩ đến đây, trái tim Thu Mộc Trân bỗng run lên.  

             Chẳng lẽ, cô đã thích anh rồi ư?  

             Nhìn một bên gương mặt của anh phản chiếu trên cửa sổ, cõi lòng Thu Mộc Trân rối như tơ vò.  

             Rồi cô lắc đầu thật mạnh.  

             “Không thể nào, không đâu. Mình không có thích người đàn ông thối tha mặt dày vô sỉ ấy”, Thu Mộc Trân vẫn quật cường gào thét như vậy trong lòng. Nhưng có trời mới biết rằng, cô không hề có chút tự tin nào khi nói những lời ấy.  

             Thật ra, Thu Mộc Trân chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.  

             Năm xưa, Thu Mộc Trân đã biết bao lần mơ mộng về người yêu tương lai của mình. Hẳn đấy sẽ là một chàng trai ưu tú tài giỏi, hoặc là một anh chàng điển trai nho nhã. Có tài hoa, có thành tựu, phong độ, phóng khoáng, xuất thân dòng dõi thư hương, là nhân tài xuất chúng của một lĩnh vực nào đó.  

             Mà Diệp Phong, lại khác xa so với hình mẫu mà cô từng mộng tưởng thuở thiếu thời.  

             Nên tất nhiên Thu Mộc Trân không muốn thừa nhận, bản thân cô lại bị chinh phục bởi người con trai mà cô từng xem thường!  

             Nhưng có rất nhiều chuyện, không phải là cô không thừa nhận thì nó sẽ không xảy ra.  

             Két.  

             Xe lao vun vút.  

             Chiếc taxi màu xanh lam lao băng băng dưới bầu trời Giang Hải, chạy thẳng về thị trấn nhỏ.  

             Cùng lúc ấy, ở nhà hàng Thịnh Thiên.  

             Các đại ca Giang Đông đã đợi suốt một đêm, rốt cuộc cũng chờ được cuộc gọi ấy.  

             Là Trần Ngạo gọi, ông Lôi bắt máy.  

             “Thế nào rồi, ông Lôi?”  

             “Có tin tức về Sở tiên sinh chưa?”  

             Mọi người ở đấy đều hoảng hốt, suốt ruột hỏi ông Lôi.  

             Hôm qua họ đắc tội Sở tiên sinh, nên bây giờ đang rất lo lắng, chỉ muốn tìm gặp để xin lỗi và nhận được sự tha thứ của Sở tiên sinh ngay mà thôi.  

             Ông Lôi đầu trọc bèn đập bàn đánh “chát” một tiếng, đoạn đứng bật dậy: “Đi thôi, các anh em!”  

             “Đến thị trấn Đông Dương để gặp mặt và tạ tội với Sở tiên sinh”.  

             “Tất cả đều phải chuẩn bị quà. Chọn những món đắt nhất, tốt nhất đấy”.  

             “Sở tiên sinh có tha thứ cho chúng ta hay không, Giang Đông của chúng ta có vượt qua kiếp nạn này hay không, đều trông cậy vào ngày hôm nay!”  

             Xoạt.  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận