Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Diệp Phong nói xong, mọi người xung quanh bỗng phụt cười.   

             Nhất là Hàn Nguyệt, trông vô cùng chế nhạo: “Ha ha, hóa ra chồng của Thu Mộc Trân là đồ nhà quê nghèo kiết xác à”.  

             “Trà nhà trồng được? Còn màu xanh tự nhiên! Rau quê cũng xanh lắm, sao cậu không hái vài cân tặng cho mẹ tôi”.  

             “Buồn cười chết mất, mấy đồng bạc cắc một cân tràn chắc còn không bằng tiền đất mà tôi trồng nhân sâm tặng mẹ, vậy mà cậu cũng tặng được sao?”  

             “Mẹ, con thấy người ta chẳng coi buổi chúc thọ của mẹ ra gì, lấy đại thứ gì đó qua loa lấy lệ thôi”.  

             “Cũng chỉ có con gái mẹ là ngốc, bỏ ra mấy trăm nghìn tới tận vùng đông bắc mua nhân sâm tự nhiên cho mẹ bồi bổ”.   

             Hàn Nguyệt cười xùy, bộ dạng đầy khoe khoang.   

             Mọi người nghe thấy vậy thì kinh ngạc.   

             “Ôi trời, nhân sâm tự nhiên sao…”  

             “Đó là thứ mà muốn cũng chưa chắc mua được đấy”.  

             “Cô Ba nhà họ Hàn đúng là có lòng”.   

             “Thật hiếu thảo!”  

             “Bà cụ đúng là có cô con gái ngoan…”  

             Mọi người đồng loạt cảm thán.   

             Hàn Nguyệt càng thêm đắc ý. Bà ta nhìn Diệp Phong với vẻ trịch thượng.   

             Lúc này Thu Mộc Trân không chịu nổi nữa bèn lên tiếng nói đỡ cho Diệp Phong: “Dì à, dù sao Diệp Phong cũng tới lần đầu, cũng là khách, dì nói cháu đã đành nhưng dì nói khách như vậy thì không hay đâu!”  

             “Khách sao?”, Hàn Nguyệt bật cười.  

             “Một thằng rể vô dụng, có tư cách trở thành khách nhà họ Hàn sao. Còn cả cháu nữa, hai người 'đẹp vì danh' tới chúc thọ bà ngoại mà lại mang thứ đồ rẻ tiền như vậy à. Tôi thấy, hai đứa chẳng phải chúc phúc mà là tới để ăn chùa uống chùa thì có”.   

             “Dì…”, Thu Mộc Trân tức tới đỏ mặt. Cô cảm thấy dì thật quá đáng, không hề tôn trọng bọn họ một chút nào.   

             Đúng lúc này, Diệp Phong mỉm cười, bước tới trước mặt Thu Mộc Trân, chỉ về phía trước nói: “Dì nói nhân sâm tự nhiên, có phải là cái đó không?”  

             “Ấy, hiếm có khó tìm nhỉ, một đứa vô dụng như cậu mà cũng biết nhân sâm cơ à. Tôi tưởng cậu chưa thấy bao giờ chứ. Nhìn là được rồi, đừng đụng vào, mấy trăm nghìn đấy, động vào lại hỏng, cậu không đền nổi đâu”, Hàn Nguyệt tỏ vẻ khinh thường.   

             Diệp Phong vẫn điềm nhiên. Anh chỉ lắc đầu cười: “Theo cháu được biết, nhân sâm tự nhiên có rễ chính và rễ phụ dài tương đương, thường từ ba tới hơn hơn mười centimet, hình dạng giống chữ nhân, có hình trụ tròn hoặc là hình thoi”.  

             “Quan trọng hơn, nhân sâm như vậy có màu vàng hơi sậm, hơn nữa còn có hình văn, râu dài và nhỏ nhưng không hề bị rối. Bên dưới thường chia làm hai nhánh, hơn nữa còn nhìn thấy những dấu lồi rất rõ ràng. Hai nhánh rễ vừa dài vừa rõ này còn có rất nhiều những sợi dễ nhỏ”.  

             “Thế nhưng nhìn nhân sâm tự nhiên của dì, độ dài tầm mười lăm centimet rễ nhỏ thì bị rối, to cây lại xấu mã, nhìn là biết nhân sâm cấy trồng”.  

             “Đương nhiên điều đó không quan trọng. Nhân sâm trồng thì cũng là nhân sâm. Nhưng mấu chốt là nhân sâm của dì không chỉ bị rối rễ mà còn có màu đen, tới gần còn ngửi thấy mùi khác thường.   

             “Nếu cháu đoán không nhầm thì nhân sâm này là do người khác tặng dì, dì để trong nhà nên bị biến chất rồi mới nhớ ra mang tặng cho bà ngoại”.  

             Diệp Phong nói giọng thản nhiên, miệng mỉm cười ý vị.   

             Còn Hàn Nguyệt thì sững sờ, vẻ mặt hoang mang, trong lòng bỗng dậy sóng.   

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận