Trong mắt bà cụ Hàn, Diệp Phong vốn là người ngoài. Hơn nữa còn là một thằng rể bị coi khinh. Còn Hàn Nguyệt là con gái ruột của bà ta. Huống hồ, con rể của Hàn Nguyệt còn là cậu chủ của nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc ở Cảnh Châu là một gia tộc lớn. Bất luận là về kinh tế hay là chính trị thì đều có quan hệ khá rộng.
Sau này tiền đồ của Hàn Hà có phát triển được hay không không chừng còn phải dựa vào người con rể của Hàn Nguyệt nữa.
Vì vậy với tình huống ngày hôm nay, đương nhiên bà cụ Hàn phải bảo vệ Hàn Nguyệt.
Dù Diệp Phong nói thật hay không thì bà cụ Hàn cũng sẽ không để con gái mình phải mất mặt.
Còn đối với thằng cháu rể kém cỏi, gia cảnh nghèo hèn kia thì bà cụ Hàn không quan tâm.
Diệp Phong không phải kẻ ngốc. Vừa rồi khi bà cụ Hàn nói vậy thì anh đã hiểu rõ và nhận ra tất cả.
Anh không tranh luận gì, cũng không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ nhìn bà cụ Hàn và khẽ cười: “Bà ngoại, bà phân rất rõ thế nào là xa gần ruột thịt. Cháu rể thấy thật khâm phục!”
Hai từ khâm phục, Diệp Phong nghiến răng khi nói.
“Hỗn láo!”
“Cậu dám dùng thái độ đó để nói với bà sao?”
“Thu Mộc Trân, xem chồng của cháu kìa, tốt đẹp quá nhỉ, không biết lớn bé gì cả!”
Hàn Hải lập tức nổi giận trách móc.
Lúc này Thu Mộc Trân đứng đó với khuôn mặt trắng bệch. Cô cúi đầu như không dám đối diện với ánh mắt của đám đông.
Diệp Phong bước tới, nhìn Thu Mộc Trân và tự cười chế nhạo: “Mộc Trân, có khi hôm nay anh không nên tới thật”.
“Xin lỗi, vì anh mà em phải chịu uất ức”.
“Anh không nên ở đây nữa”.
“Em cứ yên tâm ở lại mừng thọ bà. Vì dù sao bà cũng là bà ngoại của em”.
Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng của Diệp Phong qua những gì anh nói.
Nói xong, anh không ở lại nữa mà quay qua nhìn Hàn Nguyệt đang cười đắc ý rồi quay người đi ra khỏi nhà họ Hàn.
“Đi hay lắm!”
“Loại người này không xứng bước vào cửa nhà họ Hàn", Hàn Nguyệt cười chế giễu.
Hàn Hải cũng hừ giọng lạnh lùng, sau đó nhìn Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, giờ cháu nên từ bỏ cậu ta đi. Sau bữa tiệc này, ly hôn đi. Cậu tìm bến đỗ khác tốt hơn cho cháu”.
Bà cụ Hàn cũng gật đầu: “Mộc Trân, nghe cậu đi, cậu không hại cháu đâu”.
“Diệp Phong không xứng, càng không xứng với cháu gái của nhà họ Hàn”.
Người nhà họ Diệp đều đã lên tiếng, ra sức vùi dập Diệp Phong.
Diệp Phong không nói gì, chỉ bước tiếp ra cửa. Không ai biết, lúc này bóng hình của Diệp Phong lẻ loi tới mức nào.
Mộc Thu Trân chỉ đứng đó. Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Diệp Phong cùng những lời chỉ trích của người nhà họ Hàn, cô càng chìm trong im lặng.
Bỗng nhiên, Thu Mộc Trân khẽ ngẩng đầu, quay người đưa cánh tay xinh đẹp túm lấy tay của Diệp Phong dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.
Diệp Phong sững sờ, quay đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thu Mộc Trân.
“Diệp Phong, tôi chưa cho anh đi, anh không được đi!”
Thu Mộc Trân mím môi, kêu lên với Diệp Phong.
Trong tình huống này, không ai biết, cô phải bỏ ra dũng khí như thế nào khi đối diện với áp lực mới có thể nói ra được.
Sau đó, Thu Mộc Trân ngẩng đầu nhìn về phía bà ngoại và mấy người Hàn Hải với vẻ kiên quyết: “Bà ngoại, vừa rồi Diệp Phong mạo phạm dì, cháu thay Diệp Phong xin lỗi dì, xin lỗi bà ngoại. Dù sao hôm nay anh ta cũng tới đây chúc thọ bà ngoại cùng cháu. Nếu bà ngoài cứ khăng khăng đuổi anh ta đi thì Thu Mộc Trân cháu sẽ cùng đi với anh ta”.
Giọng nói của Thu Mộc Trân vô cùng kiên quyết và đầy khí phách.
Bà cụ Hàn nghe thấy vậy thì tức tới mức run người: “Mộc Trân, cháu đang uy hiếp bà sao?”
“Hoang đường!”
“Làm bậy”, Hàn Hải cũng tức giận.
Hàn Nguyệt càng cười lạnh lùng hơn: “Đúng là nuôi ong tay áo, cháu đừng quên, máu chảy trong người cháu là của nhà ai!”
Thế nhưng, đối diện với những lời quát mắng, Thu Mộc Trân không hề có ý định thay đổi quyết định của mình.
Bà cụ Hàn tức tới tái mặt. Bà ta không ngờ, Thu Mộc Trân luôn ngoan ngoãn trước giờ lại có ngày vì một tên phế vật mà dám cãi lại lời của bà ta.
Khi cục diện không thể thay đổi thì Hàn Hà nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Bà ơi, đừng để họ đi. Em gái từ Vân Châu tới, dù sao cũng vì hiếu thảo với bà, huống hồ hôm nay là ngày vui, bà đừng giận, để ảnh hưởng đến bầu không khí”.
Nghe theo lời khuyên của Hàn Hà, bà cụ Hàn không nói gì nữa, cũng không hề đuổi Diệp Phong.
Thế nhưng cả nhà họ Hàn càng lúc càng cảm thấy phản cảm hơn với anh.
Đúng lúc này, có tiếng xe ô tô từ ngoài vọng vào.
Ngay sau đó, một cặp vợ chồng từ trên xe bước xuống. Họ xách túi lớn túi nhỏ bước vào trong nhà họ Hàn.
“Nhanh lên!”
“Tiểu Ngọc và Văn Hiên tới rồi. Mau dìu mẹ ra đón”.
Thấy người tới, cả nhà họ Hàn sôi lên sùng sục.
Trong nháy mắt, bà cụ Hàn, Hàn Hải và những người khác đều tươi cười chạy ra cửa đón vợ chồng Hàn Ngọc.
“Bà ngoại có khỏe không ạ?”
“Cháu và Tiểu Ngọc tới chúc thọ bà ạ”.
“Chúc bà sống lâu trăm tuổi!’
Giọng người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú vọng vào. Đây chính là chồng của Hàn Ngọc, cậu chủ của nhà họ Mặc, Mặc Văn Hiên.
Bà cụ Hàn cười không ngậm được miệng: “Ha ha, Văn Hiên đừng khách sáo, đừng khách sáo”.
“Mang nhiều đồ như vậy làm gì chứ?”
“Quý hóa quá!”
“Người tới là được rồi, không cần phải tốn kém”.
“Chỉ cần hai đứa đích thân tới thì có mua vài lạng trà bà cũng thấy mãn nguyện rồi”.
“Ha ha ha…”
Bà cụ Hàn cười ha ha, hoàn toàn quên đi việc chê bai mấy cân trà mà Diệp Phong tặng trước đó.
Lúc này, nếu không phải đích thân chứng kiến thì Diệp Phong sẽ không tin bà cụ Hàn lại nhiệt tình như vậy.
Thấy hai người được mọi người đón tiếp nồng hậu giống như ngôi sao thì Thu Mộc Trân bỗng cảm thấy chua chát.
Nụ cười trên môi cô tối đi vài phần, khuôn mặt xinh đẹp cũng từ từ cúi xuống.
Cùng là cháu ngoại, cùng là thế hệ sau nhưng cô và em họ Hàn Ngọc lại nhận được sự đãi ngộ khác nhau.
Dù Thu Mộc Trân đã quen với việc bị chỉ trích nhưng khi đích thân cảm nhận sự khác biệt, sự hụt hẫng, sự tủi nhục vì bị người khác coi thường thì cô vẫn thấy rất khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!