“Cậu còn đứng đó làm gì?”
“Còn không ra giúp mang đồ vào”.
Hai vợ chồng Hàn Ngọc mang rất nhiều đồ tới. Riêng rượu đắt đỏ đã hai hộp, cộng thêm một vài món đồ bổ quý giá, hầu như chất chật cứng cả xe.
Lúc này, Hàn Hà bỗng nhớ tới Diệp Phong bèn thấp giọng bảo Diệp Phong đi bê đồ.
“Đúng vậy!”
“Chẳng biết để ý gì cả!”
“Không thấy con gái và con rể tôi tới sao, không ra đón tiếp rồi bưng đồ vào?”
“Ăn chùa uống chùa còn định lười à?”, Hàn Nguyệt nhìn với vẻ khinh thường.
Diệp Phong chau mày nhưng dù gì họ cũng là bề trên, nếu như làm trái ý thì họ lại khiến Thu Mộc Trân phải mất mặt nên anh bèn đứng dậy đi giúp đỡ.
“Chào cậu”.
“Phi Phi cũng càng lúc càng xinh đẹp nhỉ”, sau khi tới, Hàn Ngọc bèn khen ngợi mọi người.
Hàn Phi Phi cười hi hi: “Đâu có, xinh đẹp cũng không bằng chị Thu”.
Thế hệ sau nhà họ Hàn không ít nhưng không ai có thể vượt qua được vẻ đẹp của Thu Mộc Trân.
Hàn Ngọc nghe thấy vậy thì chau mày.
Không ai thích nghe người khác được khen ngợi trước mặt mình, dù đó là chị họ thì cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Ngọc, em tới rồi à”, lúc này Thu Mộc Trân cũng bước tới chào hỏi Hàn Ngọc.
“Đúng vậy, chị “, Hàn Ngọc cũng lịch sự cười hỏi: “Bác gái đâu chị, sao không thấy! Sao có mỗi chị tới vậy?”
Thu Mộc Trân còn chưa kịp nói gì thì Hàn Nguyệt, mẹ của Hàn Ngọc đã cười lạnh lùng: “Bác gái sợ mất mặt, nên không tới. Để thằng ở rể cùng với chị họ con tới chúc thọ bà ngoại đấy”.
“Ở rể? Mẹ, ở rể là gì?”, Mặc Văn Hiên cũng bước tới, nghe Hàn Nguyệt nói vậy thì hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Văn Hiên, con không biết sao, chị họ con lấy một người đàn ông đi ở rể đấy”.
“Ồ, anh rể sao?”, Mặc Văn Hiên lúc này mới bừng tỉnh.
“Cái gì mà anh rể, Văn Hiên, cậu ta không xứng để con gọi như vậy. Chỉ là một thằng nhà quê kém cỏi thôi, không có năng lực gì, còn không mau khiêng đồ vào?”, Hàn Nguyệt cười khinh thường và chỉ vào Diệp Phong.
Mặc Văn Hiên và Hàn Ngọc cũng lần đầu gặp Diệp Phong. Họ lắc đầu cười, cũng chẳng buồn chào hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường.
Cũng phải, kém cỏi, lại không có gia thế, ai coi trọng chứ?
“Có điều Văn Hiên, con có biết cậu ta mua tặng bà ngoại món quà gì không? Trà nhà trồng được đấy, có lẽ mấy chục đồng bạc, cũng không thấy mất mặt là gì”.
“Trước đó mẹ nói vài câu, cậu ta còn ngạo mạn lắm, cãi nhau tay đôi với mẹ, còn nói mẹ mưu hại bà ngoại. Uy thế thấy khiếp, đúng là dọa người”, Hàn Nguyệt thuật lại chuyện khi nãy cho con gái và con rể.
Hàn Ngọc nghe thấy vậy lập tức chau màu: “Mẹ, mẹ nói gì, người đàn ông ở rể đó vừa lăng mạ mẹ sao? Anh ta to gan thật đấy!”
Hàn Ngọc nghe thấy mẹ mình bị Diệp Phong cãi lại thì tỏ ra tức giận.
Hàn Hải cũng cười nói: “Được rồi, Hàn Ngọc đừng giận nữa. Bà ngoại cũng đã dạy dỗ người ta rồi. Giờ Diệp Phong không phải ngoan ngoãn hơn rồi sao?”
Mặc Văn Hiên cũng gật đầu an ủi Hàn Nguyệt: “Mẹ, mẹ đừng so đo với tiểu nhân. Những người kém cỏi thường hay nóng tính. Không cần bận tâm.
“Đúng vậy, chị Ngọc, anh rể Văn Hiên. Hai người mau vào trong ngồi đi, đừng đứng nữa”, Hàn Phi Phi cũng cười nói, sau đó gọi mọi người vào trong ngồi.
Còn Diệp Phong thì Hàn Phi Phi không thèm để ý.
Thu Mộc Trân cũng cảm thấy khó chịu khi mọi người chà đạp Diệp Phong. Nhưng khó chịu thì cũng sao chứ. Bọn họ nói đều là sự thật.
Sau khi mọi người tới đông đủ, bà cụ Hàn bèn bảo mọi người ngồi vào chỗ.
“Văn Hiên, nhà cháu ngồi bên trái”.
“Hàn Hải, nhà con ngồi bên phải”.
Bà cụ Hàn cũng chỉ bày hai bàn chính trong đại sảnh. Một bàn cho gia đình Hàn Hải, một bàn cho gia đình Hàn nguyệt. Mẹ của Thu Mộc Trân không tới nên bà ta không chuẩn bị bàn cho họ.
“Mộc Trân, qua ngồi với cậu Hàn Hải, dù sao nhà cháu cũng chẳng có khách khứa gì nên không bày một bàn riêng”, bà cụ Hàn nói thản nhiên, dường như không thèm quan tâm tới cảm nhận của Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân không có ý kiến gì: “Nhưng bà ngoại, còn Diệp Phong?”
“Hừ, cháu quan tâm tới nó vậy cơ à?”, bà cụ Hàn cảm thấy không vui.
Hàn Hải bèn lên tiếng: “Một thằng rể vô lại thôi mà, chẳng đáng quan tâm. Lát nữa cậu cho dọn một bàn ngoài sân, yên tâm không chết đói đâu mà lo”.
Hàn Hải nói vậy khiến sắc mặt Thu Mộc Trân càng khó coi hơn.
Hàn Nguyệt ngồi bên cạnh bật cười. Nhất là Hàn Ngọc trông càng đắc ý và ngạo mạn hơn.
Họ thầm nghĩ Thu Mộc Trân xinh đẹp thì đã sao? Không phải vẫn gả cho một kẻ vô lại. Sau này cả đời có lẽ sẽ bị cô ta giẫm đạp dưới chân, cả đời bị người khác coi khinh.
“Chị họ, cậu nói đúng lắm, một người ở rể thôi mà, có gì phải bận tâm. Để anh ta ăn trong sân là chúng ta đã nhân từ lắm rồi”.
“Nhưng chị họ nói xem, gả cho loại người như vậy thì có phải là nhà họ Hàn cũng mất mặt không. Chị không cân nhắc tới việc ly hôn với anh ta sao?”
“Chị yên tâm, lần hai không phải lo lắng. Em sẽ nhờ Văn Hiên tìm cho chị một người chồng tốt. Tiểu Lưu - tài xế của nhà em cũng vừa mới ly hôn, có một đứa con, tuổi cũng tương đương chị, em thấy hợp lắm”, Hàn Ngọc cố tình nói giọng quan tâm.
Mặc Văn Hiên cũng gần đầu: “Đúng vậy, chị họ. Người đàn ông ở rể kia thật không xứng với chị. Sau buổi tiệc này, chị ly hôn với anh ta đi. Em về nói chuyện với tài xế Tiểu Lưu. Mặc dù gia cảnh nhà anh ta cũng không quá giàu có nhưng cũng ở mức khá giả, chắc chắn tốt hơn người này nhiều”.
“Hơn nữa, mỗi tháng em trả cho anh ta mười nghìn tệ tiền lương. Anh ta cũng thật thà, biết quan tâm người khác. Chỉ cần em lên tiếng thì chắc chắn anh ta sẽ không từ chối”, Mặc Văn Hiên giả bộ làm màu khiến không ít người phải chú ý.
Họ thầm nghĩ chồng của Hàn Ngọc lợi hại quá, đến tài xế mà một tháng cũng trả mười nghìn tệ, vậy thì gia đình anh ta giàu tới cỡ nào?
Hàn Nguyệt cũng phụ họa theo: “Ha ha, đây là chuyện tốt đấy! Mộc Trân, cháu xem em gái cháu tốt bụng đến nhường nào, lo lắng cho hôn sự của chị nó, đúng là chuyện tốt lành”.
“Văn Hiên à, tối nay con về lên kế hoạch tác thành chuyện này nhé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!