Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Sau khi nói xong, Thu Mộc Trân không đợi bà cụ Hàn trả lời mà đứng dậy rời khỏi đại sảnh ngay lập tức.  

             “Mộc Trân, hỗn xược!”  

             “Quay lại ngay!”  

             Hàn Hải trợn mắt, quát mắng Thu Mộc Trân.  

             Nhưng Thu Mộc Trân vẫn vờ như không nghe thấy. Làn môi đỏ rực, đôi mắt thăm thẳm đen, khoác trên mình bộ váy dài, cô chẳng màng đến ánh mắt của mọi người mà tiến thẳng về phía Diệp Phong. Sau đó, cô cùng Diệp Phong ngồi ở khoảng sân bên ngoài đại sảnh.  

             “Vậy là sao đây?”  

             “Chúng ta tốt bụng giới thiệu chồng cho nó. Nó không cảm kích thì thôi, còn tỏ thái độ kiểu gì thế kia?”  

             “Mẹ à, mẹ xem cháu gái ngoan của mẹ đấy!”  

             Hàn Nguyệt tức đến run người. Bà ta không ngờ Thu Mộc Trân lại không nể nang mình như vậy. Có ý tốt giới thiệu đối tượng cho cô, vậy mà cô còn chưa nhìn đến đã trực tiếp thẳng thừng.  

             Lại còn từ chối trước mặt bao nhiêu người như thế. Điều này như một cái tát giáng vào mặt gia đình Hàn Nguyệt, khiến họ cảm thấy cực kỳ không vui.  

             Hàn Nguyệt không hề kiêng dè gì, lập tức phàn nàn với bà cụ nhà họ Hàn. Mặc Văn Hiên lặng im không nói, sắc mặt vừa u ám vừa lạnh lùng.  

             Rõ ràng việc Thu Mộc Trân làm trái ý họ ngay trước mặt đám đông khiến Mặc Văn Hiên rất bực mình.  

             Lúc này, Hàn Phi Phi mới nhỏ giọng nói giúp Thu Mộc Trân vài câu: “Không thể trách chị ấy tức giận được, dì ạ. Quan trọng là vì người mà mọi người giới thiệu, điều kiện…”  

             Hàn Phi Phi còn chưa nói hết câu, Hàn Nguyệt đã cáu kỉnh quay sang nạt: “Sao hả? Điều kiện của Tiểu Lưu thì sao?”  

             “Người ta là gia đình lao động, có nhà có công việc, lương mỗi tháng mười nghìn tệ. Cháu nói xem, có gì không tốt? Tốt hơn tên ở rể kia gấp trăm gấp nghìn lần ấy chứ?”  

             “Vậy mà nó còn chê? Tên bất tài như thế mà nó còn lấy được. Nó có tư cách gì chê bai người ta?”  

             “Vì Văn Hiên nhà dì là chủ của Tiểu Lưu nên Tiểu Lưu mới không dám từ chối thôi. Bằng không thì dì nói cho cháu biết nhé, có lẽ Tiểu Lưu nhà người ta còn chẳng thèm nhìn đến nó ấy”.  

             “Đúng là làm ơn mắc oán, được lợi mà còn không biết cảm kích. Vô ơn!”  

             Hàn Nguyệt tức giận chửi rủa không ngừng.  

             Hàn Ngọc ở bên cạnh bèn xoa dịu bà ta: “Thôi ạ. Nếu chị ta đã không cảm kích thì chúng ta không cần nhọc lòng nữa đâu mẹ”.  

             “Thích ở bên cạnh một tên bất tài thì cứ việc, sau này người chịu cực chịu khổ sẽ chính là chị ta”.  

             “Ông trời chỉ giúp những người biết vươn lên thôi. Người không biết tốt xấu, tự nguyện sa đọa như thế thì chẳng ai giúp nổi cả”.  

             “Về sau chị ta phải tự gánh chịu tất cả thôi”.  

             Hàn Ngọc lạnh lùng cười, trong lòng đầy mỉa mai.  

             “Không có số làm công chúa mà còn mắc bệnh công chúa cơ đấy. Tiểu Lưu người ta vừa tốt tính vừa thật thà, quá thừa điều kiện cho chị ta rồi”.  

             “Người ta không chê thì thôi, chị ta còn chê ngược lại?”  

             “Đủ tư cách à?”  

             Hàn Ngọc cũng rất tức giận. Cô ta đã gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình là Tiểu Lưu, bảo đối phương tối nay hãy đến gặp Thu Mộc Trân để làm quen xem mắt.  

             Giờ thì hay rồi, Thu Mộc Trân không nói hai lời, đã thẳng thừng từ chối.  

             “Xong rồi, chuyện này tính sao đây?”  

             “Tối nay Tiểu Lưu đến thì biết ăn nói thế nào bây giờ?  

             Hàn Ngọc than thở.  

             “Không thức thời, không biết tốt xấu, không nâng đỡ nổi”, Mặc Văn Hiên cười khẩy, trong lòng đang rất bực mình.  

             “Chuyện này quả thật là Mộc Trân làm sai. Đúng là không biết phép tắc gì cả. Tiểu Ngọc, Văn Hiên à, đừng giận nữa. Đợi khi nào tàn tiệc, bà sẽ dạy dỗ con bé. Hai đứa yên tâm, nó không dám bỏ ngoài tai lời của bà đâu”, bà cụ nhà họ Hàn xoa dịu gia đình Hàn Nguyệt.  

             Dứt lời, bà cụ Hàn nhìn theo bóng lưng Thu Mộc Trân, buồn bực hừ một tiếng: “Cái con bé Thu Mộc Trân này, quen được nuông chiều nên càng lúc càng hư, gặp ai cũng dám cự cãi”.  

             “Bà ơi, không thể trách chị ấy được. Điều kiện của tên tài xế ấy chẳng tốt tí nào, từng kết hôn, lại còn nuôi một đứa con. Làm sao sánh bằng anh Vũ Hào được ạ? Anh Vũ Hào là con trai của chủ một tập đoàn bạc tỷ, tuổi trẻ tài cao, còn yêu chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chị ấy xinh đẹp như vậy, sao có thể lấy kẻ lái xe cho gia đình người ta được ạ”, Hàn Phi Phi còn nhỏ nhưng gì cũng dám nói, vẫn đang lấy lại công bằng cho Thu Mộc Trân.  

             “Phi Phi, đừng nói lung tung!”, Hàn Hải trừng mắt ra hiệu cho Hàn Phi Phi im lặng.  

             Nhưng đã quá muộn, Hàn Ngọc nổi giận rồi: “Phải, là gia đình này nhiều chuyện, bao đồng, được chưa?”  

             “Chị Mộc Trân là ai cơ chứ, là người đẹp nghiêng nước đổ thành, phải lấy con trai thị trưởng mới xứng tầm. Tài xế nhà này là phận hèn mọn, sao mà xứng được?”  

             “Tiểu Ngọc à, em cháu nói năng bậy ba thôi”, Hàn Hải vội vã giải thích. Việc con trai ông ta có được thăng tiến hay không đều trông cả vào thế lực của nhà họ Mặc, tất nhiên ông ta không dám đắc tội Hàn Ngọc.  

             Hàn Hải phải bảo Hàn Phi Phi xin lỗi, chuyện này mới coi như xong.  

             Lúc này mặt trời đã lên cao, gần đến giờ trưa rồi.  

             Dựa theo kinh nghiệm của họ, nhóm khách đầu tiên chắc hẳn đã sắp đến rồi.  

             Trước cổng nhà họ Hàn đã trải sẵn thảm đỏ. Gia đình Hàn Nguyệt và Hàn Hải yên lặng ngồi ở sảnh chính, đợi khách của họ xuất hiện.  

             Bên ngoài đại sảnh, Diệp Phong và Thu Mộc Trân cũng đang lặng lẽ ngồi chờ.  

             Trông ra hai người họ, cả nhà Hàn Ngọc đều bật cười mỉa mai.  

             “Chị ta đúng là vô dụng, tự nguyện làm kẻ thua kém. Chủ động ngồi cùng bàn với tên rác rưởi ấy cơ đấy”.  

             “Đợi một lúc nữa, khách của nhà mình đến đông đủ còn hai người họ vẫn ở đấy một mình, để rồi xem chị ta sẽ làm thế nào đây”.  

             “Chờ đến lúc chị ta mất sạch thể diện, xem có còn cao ngạo như lúc nãy hay không!”  

             Hàn Ngọc cười đắc thắng, khuôn mặt đầy phấn son nở nụ cười hả hê.  

             Hàn Nguyệt - mẹ của cô ta, cũng trưng ra vẻ đắc ý, nhìn ra bàn của Diệp Phong và Thu Mộc Trân bằng vẻ khinh bỉ và mỉa mai.  

             Cả nhà họ đang rất mong chờ những chuyện sắp xảy ra.  

             “Tiểu Hà à, nghe nói cháu chăm chỉ làm việc ở thị trấn nên cũng có một chút thành tích. Lần này khách của cháu chắc hẳn sẽ đông hơn Văn Hiên, nói không chừng huyện trưởng cũng sẽ đến đây chúc mừng cháu”, những năm trước, khách của nhà Hàn Hải thường là những người đến trước nhất, phần vì gia đình họ sống ở Giang Hải, rất gần nơi này.  

             Hàn Hà mỉm cười khiêm tốn: “Dì quá lời rồi. Cháu còn non trẻ, kinh nghiệm chưa dày dạn, làm sao mà được người ta nể mặt như thế, không so sánh với em rể được đâu ạ”.  

             Mặc Văn Hiên là cậu chủ của nhà họ Mặc, mấy năm nay đã bắt đầu quán xuyến gia tộc thay bố.  

             Chỉ riêng thân phận cậu chủ nhà họ Mặc này thôi đã khiến biết bao người chạy theo rồi. Lần trước, khách của Mặc Văn Hiên đến mừng thọ bà cụ Hàn đã ngồi đầy hai bàn. Huống hồ chi, không bao lâu nữa, Mặc Văn Hiên sẽ tiếp quản việc kinh doanh của bố và quản lý cả nhà họ Mặc.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận