“Anh cả, khách của nhà anh đến rồi kìa”.
Rốt cuộc khách cũng đến. Hàn Nguyệt bèn giục hai bố con Hàn Hải đứng lên ra đón khách.
“Giám đốc Hàn à, chúng tôi không đến muộn chứ?”
Những vị khách đầu tiên là một số đồng nghiệp của Hàn Hải.
Hàn Hải là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước ở Giang Hải. Hôm nay là ngày mừng thọ mẹ Hàn Hải, tất nhiên là những nhân viên cấp dưới của ông ta sẽ mang quà đến chúc mừng.
“Không muộn, không muộn. Mời vào trong”, bố con Hàn Hải niềm nở tiếp đón.
“Bà Hàn, chúng cháu là bạn của giám đốc Hàn, hôm nay đến đây để chúc thọ ạ”.
“Đây là đào mừng thọ mà cháu mua từ nước ngoài về, xin chúc bà sức khỏe dồi dào”.
“Ha ha, khách sáo quá. Đến chung vui là được rồi, quà cáp làm gì”, bà cụ Hàn lịch sự mỉm cười.
“Thế làm sao được ạ? Ở công ty, giám đốc Hàn luôn chiếu cố bọn cháu. Hôm nay là ngày đại thọ của mẹ giám đốc Hàn, bọn cháu là người nhận ơn huệ của giám đốc, làm sao có thể không đến mừng thọ được”.
Trong tiếng rôm rả hàn huyên, ngoài cửa lại có người mang quà đến. Ai cũng đi giày da mặc Âu phục, mang theo những món quà quý giá, vừa nhìn đã biết là người có địa vị.
“Thị trưởng Hàn, chúng tôi không đến muộn chứ? Bà cụ Hàn ở đâu thế, chúng tôi đến chúc thọ bà”.
Nghe xưng hô như vậy thì ai cũng biết đám người này là người quen của Hàn Hà rồi.
“Không muộn đâu. Mọi người mau vào trong, bà nội tôi đang ở đại sảnh”.
Hàn Hà bèn mời khách vào sảnh chính.
Nhoáng một cái, đại sảnh đã trở nên náo nhiệt hơn.
“Chào bà Hàn. Cháu là Vương Chấn Tường của công ty thực phẩm Phượng Tường đến mừng thọ ạ, chúc bà khỏe mạnh an khang!”
“Cháu trai bà quả là người tuổi trẻ tài cao đấy ạ, chúc bà sẽ sống thật lâu bên con cháu!”
…
“Cháu là Ngưu Chính Phi, quản đốc của xưởng sản xuất kim loại tấm Sơn Thủy. Chúc bà sống lâu trăm tuổi ạ!”
…
“Phó thị trưởng của thị trấn Đông Dương - Thẩm Sơn Hoa, xin chúc bà sinh nhật vui vẻ ạ!”
“Bà có một đứa cháu trai rất giỏi đấy!”
“Hàn Hà triển vọng như vậy, nhà họ Hàn của bà đã có người kế thừa rồi”.
Sảnh chính nhà họ Hàn huyên náo vô cùng.
Nào là quản lý quản đốc, nào là lãnh đạo của chính quyền thị trấn, gần như đều có mặt đông đủ.
Sau khi vào đại sảnh, thấy Hàn Hà lần lượt ra bắt tay khách, Hàn Phi Phi vội đon đả tiến đến gọi mấy tiếng “chú” đầy thân thiết để họ nhận ra sự hiện diện của cô ta. Được Hàn Hà chỉ dẫn, những người khách này đến chúc thọ và gửi quà cho bà cụ.
Thoắt một cái, chiếc bàn đặt trước mặt bà cụ nhà họ Hàn đã bày những phần quà quý giá lung linh.
Bà con xung quanh thấy vậy đều ngưỡng mộ vô cùng.
“Đứa cháu này của nhà họ Hàn đúng là rất có tương lai”.
“Có nhiều người đến chúc thọ bà vì nể mặt thằng bé thật đấy”.
“Đời sau của nhà họ Hàn đã có con cháu giỏi giang rồi”.
“Xem ra năm nay khách của nhà ông Cả là nhiều nhất rồi nhỉ”.
Đám đông không ngừng cảm thán.
Nghe họ tán thưởng, Hàn Hà hăm hở vô cùng. Có con trai ưu tú như vậy, Hàn Hải cũng cực kỳ kiêu hãnh, khuôn mặt ánh lên vẻ kiêu ngạo và tự hào.
“Diệp Phong, đã thấy chưa? Khách quý của Hàn Hà con trai tôi, đến đông như thế đấy. Còn cậu thì sao, đến một người cũng chẳng có!”
“Đây chính là sự khác biệt giữa nghèo và giàu, giữa kẻ thấp kém và người cao quý, giữa kẻ bất tài và người ưu tú, giữa mây và bùn!”
Lúc này, Hàn Hải vừa đi qua chỗ Diệp Phong. Ông ta dừng lại, nhìn anh từ trên cao, kiêu ngạo nói. Giọng điệu của ông ta đầy phấn khởi.
Con trai của Hàn Hải tài giỏi như vậy, ông ta là bố, tất nhiên là phải tự hào rồi.
So với con trai Hàn Hà của ông ta, dĩ nhiên là Diệp Phong không bằng. Hàn Hải lúc này đang khoe khoang về đứa con trai của mình, ánh mắt nhìn Diệp Phong đầy giễu cợt và khinh bỉ.
Ông ta nói với Diệp Phong như vậy, chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ tự ti khó chịu của đối phương mà thôi. Nhưng Hàn Hải đã phải thất vọng rồi. Diệp Phong vẫn điềm tĩnh, cúi đầu lặng lẽ uống trà, tựa như chẳng hề nghe thấy lời Hàn Hải.
Phản ứng này của Diệp Phong khiến Hàn Hải bực bội vô cùng.
“Hừ, đúng là hạng bất tài kém cỏi!”
“Mộc Trân à, đến bây giờ, cháu vẫn không muốn ly hôn với kẻ vô dụng này ư?”
“Ngày hôm nay, nếu người đàn ông của cháu cũng tài giỏi như anh họ cháu thì gia đình cháu đã chẳng rơi vào cảnh ảm đạm, không ai đến chúc mừng rồi!”
“Nhà cháu, cũng sẽ không khổ sở, không ngóc đầu nổi ở nhà họ Hàn thế này”.
Hàn Hải lạnh lùng cất lời, giọng nói có phần giận dữ.
Thu Mộc Trân không lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu, khuôn mặt tái nhợt, chẳng nói một lời.
“Cái con bé này, cháu nghĩ kỹ lại đi!”
“Chọn ở bên tên rác rưởi này hay là tìm bến đỗ khác?”
Hàn Hải không nán lại thêm nữa, hừ lạnh một tiếng rồi quay phắt đi.
Đúng lúc này, một chiếc Land Rover Range Rover từ từ đỗ lại trước nhà họ Hàn.
“Ôi vãi!”
“Là Land Rover, là xe sang bạc triệu đấy!”
“Hàn Hải à, nhanh lên, khách quý nhà ông đến kìa”.
Những vị khách trước đó ở thị trấn Đông Dương này, tuy đều là người có địa vị, nhưng hầu như chỉ lái xe có giá mấy trăm nghìn tệ thôi. Chiếc sang trọng nhất là Audi A4, giá khoảng ba trăm nghìn. Nhưng chiếc ô tô bạc triệu vừa xuất hiện thì có đẳng cấp cao hơn hẳn.
Bà con đứng ở cửa lập tức phấn khích hò reo.
Lúc này, một người đàn ông đã bước xuống xe, vuốt lại tóc, đứng trước nhà ngắm nghía một cái rồi tiến vào trong.
“Ha ha ha, lặn lội xa xôi đến đây, vất vả cho anh rồi”.
Ngỡ rằng đây là khách của mình nên Hàn Hà vội tiến đến bắt tay. Hàn Hà không quen người này, cứ nghĩ đối phương là quản đốc nào đó của thị trấn thôi.
Dù sao thì thị trấn Đông Dương cũng không nhỏ, Hàn Hà từng gặp rất nhiều người, nhưng không phải ai cũng quen.
“Ừm, anh là?”, Thẩm Phi ngẩn ra nhìn người tiếp đón mình.
Hàn Hà cũng sửng sốt: “Anh không quen tôi? Tôi là Hàn Hà, thị trưởng của thị trấn Đông Dương. Anh khách sáo thật đấy, đến chúc mừng là được rồi, còn quà cáp làm chi?”
Hàn Hà nói thế nhưng tay vẫn nhận quà mừng thọ từ Thẩm Phi, chuẩn bị xách quà vào.
Thẩm Phi nghe vậy bèn trợn mắt, nhìn người trước mặt như nhìn một kẻ ngốc: “Hàn Hà? Thị trưởng?”
“Mẹ kiếp!”
“Tôi có quen anh không ấy hả?”
“Làm cái chức cỏn con ấy mà cũng muốn làm quen với tôi?”
“Có biết tôi là ai không? Tôi là Thẩm Phi, cậu chủ của tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm!”
“Một tên thị trưởng quèn mà cũng xứng nhận quà tôi tặng à?”
“Anh đủ tư cách sao?”
Thẩm Phi quát mắng, còn nghĩ Hàn Hà là tên nhãi nhép nào đấy đến quấy rối nên chẳng buồn nhìn đến.
Hàn Hà sững sờ ngay lập tức.
Nghe Thẩm Phi nói vậy, cả căn nhà đều lặng đi.
“Tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm?”
“Chẳng lẽ là tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm ở Vân Châu?”
“Tập đoàn đá quý lớn nhất Giang Đông ấy hả?”
“Là tập đoàn đáng giá hàng trăm tỷ đấy!”
“Ôi trời ơi, đỉnh thật!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!