Hàn Hải ngạc nhiên nói, còn bà cụ Hàn thì cau mày lại, nói tiếp: "Nếu đã không phải vì nhà Hàn Hải mà đến, thì chắc chắn là đến vì cháu rể Mặc Văn Hiên rồi".
"Đúng, đúng, đúng, nhân vật như thế này chắc chắn là đến đây vì Văn Hiên nhà chúng ta rồi".
"Văn Hiên, mau, mau ra tiếp đón cậu chủ Thẩm. Người ta đi ngàn dặm xa xôi từ Vân Châu đến đây để tạo quan hệ với con. Thân là chủ nhà, chúng ta không thể chậm trễ". Trước đây nhà Hàn Hải cũng từng có quá khứ lẫy lừng, khiến cho Hàn Nguyệt bên cạnh sớm đã đứng ngồi không yên.
Cuối cùng thì khách của nhà bà ta cũng đã tới, lại còn là nhân vật hết sức tầm cỡ nên Hàn Nguyệt đương nhiên vô cùng phấn khích. Bà ta nghĩ bụng cuối cùng cũng đến lúc được ra oai rồi, cho nên không ngừng giục con rể mình ra chuẩn bị tiếp khách.
"Chồng... Chồng à, cậu chủ Thẩm này cũng là bạn làm ăn của anh sao?", lúc này Hàn Ngọc bên cạnh cũng ngỡ ngàng, cô ta gả đến nhà họ Mặc bao năm nay nhưng chưa từng thấy nhà họ Mặc qua lại gì với nhà họ Thẩm.
Đã vậy, một người ở Cảnh Châu, một người ở Vân Châu, cách nhau tới vài trăm dặm?
"Có... Có lẽ là vậy", Mặc Văn Hiên cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù anh ta không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm nhưng nói không chừng, bố anh ta gần đây có làm ăn gì đó với tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm. Cậu chủ Thẩm này vì muốn lấy lòng bố anh ta nên hôm nay mới lặn lội tới đây chúc thọ cũng là điều hợp lý.
Thế nên, Mặc Văn Hiên cũng không suy nghĩ thêm nữa mà tiến lên phía trước tiếp đón cậu chủ Thẩm.
"Ha ha, cậu chủ Thẩm lặn lội đường xa..."
Mặc Văn Phi nói với vẻ cung kính, khuôn mặt tươi cười.
Thế nhưng, còn không đợi Mặc Văn Phi nói hết câu, Thẩm Phi còn chẳng thèm nhìn Mặc Văn Hiên mà đẩy luôn anh ta sang một bên.
Mặc Văn Hiên sững sờ, đứng thần ra ở đó.
Còn Thẩm Phi thì mặt hớn hở, sau khi đẩy Mặc Văn Hiên sang một bên thì vội vã chạy tới chỗ Diệp Phong.
"Ha ha ~"
"Anh Phong, nghe ông Hai nói hôm nay là sinh nhật chị dâu nên em vội vã tới chúc mừng".
"Chúc chị dâu sinh nhật vui vẻ, mãi tươi trẻ xinh đẹp!"
"Chuỗi dây chuyền ngọc này là một trong những sản phẩm đắt nhất của tập đoàn nhà họ Thẩm, xin chị dâu nhận lấy!"
Thẩm Phi vô cùng cung kính, vẻ mặt vô cùng nịnh bợ nói với Thu Mộc Trân.
Cả nhà họ Hàn rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, hai mẹ con Hàn Nguyệt đứng như chết trân. Gương mặt già nua của bà cụ Hàn cũng kinh ngạc đến nỗi co giật, bầu không khi im lặng như tờ.
Ai ngờ được cậu chủ Thẩm này hôm nay tới đây không phải là vì gia đình Hàn Hải, càng không phải vì Mặc Văn Hiên. Hơn nữa còn chẳng phải tới chúc thọ bà cụ Hàn mà là tới chúc mừng sinh nhật Thu Mộc Trân. Nhìn dáng vẻ cậu chủ Thẩm lúc nói chuyện với Thẩm Phi thì hai người họ có lẽ rất thân thiết.
Hàn Hải cũng thần người ra, những nếp nhăn quanh mắt giật giật, giọng run run nói: "Phi... Phi, hôm... Hôm nay là sinh nhật chị con?"
Hàn Phi Phi cũng vô cùng ngạc nhiên đáp: "Có lẽ, không... Không phải".
Cảnh tượng trước mắt không ai có thể tưởng tượng ra nổi.
Đến cả Thu Mộc Trân mặt cũng vô cùng hoảng hốt, đứng lặng hồi lâu rồi mới liên tục lắc đầu từ chối: "Không, cậu chủ Thẩm tôi không thể nhận, thứ này quá giá trị. Hơn nữa, hôm nay không phải sinh nhật tôi".
Thẩm Phi cười đáp: "Ha ha, chị dâu chắc chắn đang tìm cớ gạt em để không phải nhận món quà này đúng không? Anh Phong nói hôm nay là sinh nhật chị. Chiếc dây chuyền này chị phải nhận lấy. Trong tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây hôm nay cũng chỉ có mình chị đủ tư cách để nhận nó. Những người khác đều quá tầm thường, không xứng với nó".
Thẩm Phi chém gió phần phật, nhưng Thu Mộc Trân càng nghe càng thấy bối rối. Cuối cùng cô nhìn sang Diệp Phong.
Diệp Phong cũng cười khổ, nhìn Thẩm Phi đáp: "Tôi nói hôm nay là sinh nhật Mộc Trân lúc nào hả?"
"Hả? Không phải sao? Ông Hai nói vậy đấy, nói hôm nay là sinh nhật chị dâu, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho chị dâu tại đây. Sau khi biết tin em liền vội vã tới đây, hiện giờ còn có rất nhiều nhân vật sừng sỏ của Giang Đông cũng đang vội vã chạy tới đây. Có lẽ họ cũng sắp tới rồi", Thẩm Phi mặt vô tội đáp.
Thôi xong!
Diệp Phong suy nghĩ một hồi rồi cũng hiểu ra.
Có lẽ là cuộc điện thoại của anh ngày hôm qua khiến mấy người Trần Ngạo đều hiểu lầm. Lúc đó anh chỉ nói mình đang vội về nhà với vợ, còn phải dậy sớm tham gia bữa tiệc sinh nhật ngày mai.
Có lẽ mấy người Trần Ngạo đã mặc định rằng buổi tiệc sinh nhật được nhắc đến chính là sinh nhật Thu Mộc Trân.
Lần này thì hay rồi, tự nhiên lại chọc phải tổ quạ đen.
Hào quang nhân vật chính của bà cụ Hàn hôm nay e là bị vợ anh cướp mất rồi.
"Sao vậy anh Phong? Lẽ nào thông tin của bọn em là sai? Lẽ nào hôm nay thực sự không phải sinh nhật chị dâu?", Thẩm Phi cũng không phải kẻ ngốc, thấy nét mặt của Diệp Phong lại thấy bộ đồ chúc thọ màu đỏ bà cụ Hàn đang mặc, anh ta cũng đã hiểu ra điều gì đó.
"Đúng vậy cậu chủ Thẩm, hôm nay là tiệc chúc thọ bà ngoại tôi, không phải sinh nhật tôi", Thu Mộc Trân nào dám cướp mất hào quang của bà, vội vã đáp lời Thẩm Phi.
Thẩm Phi lúc này mới bối rối thực sự.
Chuyện cười là đây chứ đâu!
"Anh Phong, hay là em gọi điện cho đám ông Hai giải thích một chút?", Thẩm Phi vội vã hỏi.
Diệp Phong xua tay, cười đáp: "Thôi không cần, thế này cũng tốt mà".
Bà cụ Hàn trước giờ luôn nhiếc móc sỉ nhục anh và Thu Mộc Trân. Hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, Diệp Phong cũng muốn xem bà ta sẽ phản ứng thế nào.
Diệp Phong đã nói như vậy thì Thẩm Phi cũng không dám nói thêm câu nào nữa. Có điều hôm nay là lễ chúc thọ của bà ngoại vợ Diệp Phong, Thẩm Phi cũng không thể không có chút gì đó. Anh ta sờ sờ lên người một lát, sau đó tháo một chiếc nhẫn trên tay, bỏ vào hộp mừng rồi tặng cho bà cụ Hàn.
Còn chuỗi dây chuyền kia rất quý, phải để dành tặng vợ Diệp Phong, Thẩm Phi đương nhiên sẽ không tặng thứ đồ quý như vậy cho bà già kia rồi.
Cứ tùy tiện tặng bà ta một cái nhẫn là được rồi.
"Chúc bà sinh nhật vui vẻ".
"Bà có được một người cháu rể rất tốt. Những ngày tháng sau này của bà chắc chắn sẽ được hưởng phúc, rực rỡ huy hoàng".
Thẩm Phi cười nói.
Bà cụ Hàn nghe những lời này thì cũng không biết trả lời sao cho phải, chỉ ngượng ngùng cười đáp lễ.
Nhưng trong lòng bà ta lại vô cùng nghi hoặc, Thẩm Phi đang nói đến đứa cháu rể nào? Nếu là Văn Hiên thì có lẽ không quen cậu chủ Thẩm này. Còn nếu là Diệp Phong thì bà cụ Hàn càng không thể hiểu nổi. Diệp Phong chỉ là một tên cháu rể vô dụng, nghèo rớt mồng tơi, làm sao mà tạo phúc cho bà ta được?
Có họa thì may ra!
Thẩm Phi nói xong cũng quay lại nói chuyện với Diệp Phong, những người còn lại thì trố mắt nhìn nhau. Đặc biệt là đám người Hàn Hải, Hàn Ngọc mặt xám xịt lại.
Vốn tưởng rằng Thẩm Phi tới đây là vì bọn họ. Ban nãy con trai Hàn Hải là Hàn Hà, còn cả Mặc Văn Hiên đều chường mặt ra tiếp đón, vậy mà Thẩm Phi tỏ ra không hề quen biết. Đặc biệt là Mặc Văn Hiên còn bị lơ đẹp rồi đẩy sang một bên. Sau đó, Thẩm Phi lại tới chào hỏi nói chuyện thân tình với Diệp Phong.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!