Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Hàn Nguyệt không sợ Diệp Phong, không sợ Thu Mộc Trân nhưng bà ta lại sợ Thẩm Phi.  

             Cho dù Thẩm Phi có thất thế sa đọa đến mức nào thì vẫn là con trai chủ tịch Thẩm Cửu Ức của tập đoàn Thẩm Thị, là cậu chủ của sản nghiệp lên tới hàng trăm tỷ. Người có gia thế khủng như vậy, đương nhiên Thẩm Nguyệt phải khiếp sợ. Bà ta liên tục lùi về sau mấy bước.  

             "Mẹ, có chuyện gì vậy?"  

             Lúc này, sự việc ồn ào trong sân đã thu hút sự chú ý của đám đông. Hàn Hải, Hàn Ngọc và nhiều người khác đều ùa ra xem.  

             Lúc này, có nhiều người vây quanh nên Hàn Nguyệt đã bạo dạn hơn. Bà ta không mắng Thẩm Phi mà lại mắng chửi Diệp Phong lúc này đang đứng sau lưng Thẩm Phi.  

             "Diệp Phong, cái đồ ở rể ăn nhờ ở đậu mà quyền uy lớn quá nhỉ!"  

             "Tôi bảo cậu đi lấy cái ghế thôi mà cậu cũng không chịu đi, lại còn bảo cậu chủ nhà họ Thẩm đánh tôi?"  

             "Đúng là lòng lang dạ thú, đại nghịch bất đạo!"  

             Cái gì?  

             Đám người Hàn Hải nghe vậy cũng hiểu đại khái tình hình, sau đó quay sang nhìn Diệp Phong mắng: "Cái đồ khốn nạn này, dám ra tay đánh cả người lớn? Còn không mau xin lỗi đi!"  

             Thế nhưng, Diệp Phong còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Phi đã cười nhạt. Anh ta nhìn Hàn Nguyệt, lạnh lùng nói: "Thế bà là cái gì mà đòi anh Phong tôi xin lỗi? Bà xứng sao?"  

             "Cậu ~", Hàn Nguyệt bị Thẩm Phi nói vậy thì tức lắm, mặt bà ta xám xịt lại.  

             Thế nhưng vì ngại gia thế của Thẩm Phi nên Hàn Nguyệt vẫn không dám đắc tội với cậu ta, đành gằn giọng nói: "Cậu chủ Thẩm, mặc dù cậu là khách nhưng cậu cũng nên giữ bổn phận của người làm khách. Đây là chuyện của nhà họ Hàn, cho nên tôi mong cậu đừng nhúng tay vào".  

             Thẩm Phi khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng đáp: "Việc của anh Phong cũng chính là việc của tôi. Hôm nay, ai dám lăng mạ anh Phong thì không xong với tôi đâu".  

             Thẩm Phi lúc ở Vân Châu đã không sợ trời không sợ đất, đừng nói là hôm nay còn có Diệp Phong chống lưng. Thế nên Thẩm Phi càng không ngán bất cứ ai.  

             Bất luận trước mặt là ai, Thẩm Phi cũng không hề nể nang mà quát luôn!  

             Nghe những lời này, mặt Hàn Hải bỗng trở nên trắng bệch. Sản nghiệp nhà họ Thẩm lớn như vậy, đương nhiên ông ta không thể đắc tội nên chỉ miệng hùm gan sứa nói một câu: "Cậu chủ Thẩm, không phải cậu đang ỷ mạnh bắt nạt yếu hay sao?"  

             "Tôi cứ thích thế đấy, thì làm sao?", Thẩm Phi không hề nhượng bộ.  

             Bộp bộp bộp ~  

             Đúng lúc này, trong phòng khách bỗng có tiếng vỗ tay.  

             Chỉ thấy Mặc Văn Hiên đang vỗ tay, mặt cười lạnh đi ra ngoài.  

             "Cậu chủ Thẩm, uy quyền của cậu cũng lớn quá nhỉ?"  

             "Cậu thực sự cho rằng dựa vào nhà họ Thẩm thì cậu có thể ở đây nói năng tùy tiện không thèm kiêng kỵ gì hay sao?"  

             "Cậu thực sự cho rằng có bao nhiêu người ở đây mà không có ai hơn được cậu hay sao?"  

             Mặc Văn Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt đầy lạnh lẽo.  

             Thấy Mặc Văn Hiên nói vậy, Thẩm Phi lập tức lắc đầu khẽ cười đáp: "Tôi không biết ở đây có ai hơn tôi hay không, nhưng tôi biết người đó chắc chắn không phải là cậu".  

             "Khoảng mười năm trước, nhà họ Mặc may ra có thể so sánh với nhà họ Thẩm ở Vân Châu chúng tôi. Nhưng hiện giờ, một gia tộc đang suy tàn mà cũng dám khoác lác không biết ngượng mồm trước mặt tôi, cậu có tư cách đó sao?", Thẩm Phi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.  

             "Vậy sao? Vậy xin hỏi cậu chủ Thẩm, tôi có đủ tư cách không?", lúc này Trần Hải Sinh của công ty Cửu Thành đã đứng lên, lạnh lùng hỏi Thẩm Phi.  

             "Cả tôi nữa!", Lưu Chiêu Nhiên của Công thương nghiệp Đông Hoa cũng quát to rồi bước lên một bước.  

             Sau khi hai người kia cùng đứng ra, Lôi Ngạo Đình nãy giờ vẫn im lặng uống trà trong phòng khách cũng khẽ nhếch miệng, uống cạn cốc trà. Sau đó, ngạo nghễ đứng dậy quát: "Còn cả tôi nữa!"  

             Cái gì?  

             Lời của Lôi Ngạo Đình khiến tất cả mọi người đều im lặng.  

             "Lôi Ngạo Đình cũng tham gia kìa!"  

             "Lần này lớn chuyện rồi".  

             "Nhà họ Thẩm dù có quyền có thế như nào, dù họ Thẩm không sợ Trần Hải Sinh hay Lưu Chiêu Nhiên thì cũng không thể nào địch lại được nhà họ Lôi đâu!"  

             "Lần này cậu chủ Thẩm chọc vào tổ kiến lửa rồi".  

             Đám đông thi nhau cảm thán, danh tiếng của ông Lôi ở Cảnh Châu thì đã quá lừng lẫy rồi.  

             Ông Lôi chính là nhân vật có máu mặt giàu có nhất, quyền lực nhất chống đỡ cả Cảnh Châu. Là nhân vật có thể sánh ngang với Lý Nhị của Vân Châu hay Vương Kiệt Hi của Hào Châu.  

             Người này không chỉ có quyền thế ngang trời, mà gia tộc nhà họ Lôi cũng là một gia tộc cha truyền con nối không biết bao nhiêu đời ở Giang Đông. Trước đây nhà họ Lôi có một vị gia chủ đã từng lên tới hàng ngũ chí tôn của Giang Đông. Mặc dù sau này đã mai một ít nhiều nhưng địa bàn Cảnh Châu, nhà họ Lôi vẫn nắm trong lòng bàn tay.  

             Cho nên, chỉ với thân phận thái tử Cảnh Châu của Lôi Ngạo Đình đã đủ để nghiền nát Thẩm Phi một trăm lần.  

             Quả nhiên, lúc Lôi Ngạo Đình đứng ra, nét mặt Thẩm Phi cũng thay đổi, trầm mặc không nói gì nữa.  

             Mặc Văn Hiên thấy vậy thì bật cười khiêu khích: "Cậu chủ Thẩm, sao vậy?"  

             "Rén rồi sao?"  

             "Đừng sợ, cứ ra vẻ nữa đi! Chẳng phải ban nãy ngầu lắm sao?"  

             "Cậu là cái thá gì chứ?"  

             "Hai anh em các người mà cũng dám ra vẻ?"  

             "Tới Cảnh Châu thì phải đi nghe ngóng về tứ đại thiếu gia của Cảnh Châu chứ, làm gì có ai không biết? Một con dế choắt từ Vân Châu đến cũng dám mạo phạm anh em tôi?"  

             Mặc Văn Hiên nhìn Thẩm Phi, cười lạnh nói.  

             Sau đó, Mặc Văn Hiên lại liếc xéo sang Diệp Phong vẫn cúi đầu uống trà ở bên cạnh, quát với vẻ khinh thường ra mặt: "Còn anh nữa, một tên đi ở rể mà không chịu làm ăn gì. Lại còn hống hách ngang ngược!"  

             "Hai con dế choắt này muốn chơi ngông, mà chắc ngông không nổi?"  

             Thấy Thẩm Phi đã nao núng, Hàn Ngọc lúc này cũng vô cùng đắc ý nên càng được đà quát lớn: "Chị họ, nhìn ông chồng chị tìm được kia kìa!"  

             "Một tên ngu đần, ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám mạo phạm mẹ tôi?"  

             "Biết điều thì mau xin lỗi mẹ tôi đi. Nếu không thì hôm nay đừng có mong đứng thẳng mà đi ra khỏi nhà họ Hàn này!"  

             Hàn Ngọc có chỗ dựa là chồng mình nên sẵng giọng quát với vẻ trịch thượng.  

             Lôi Ngạo Đình, Trần Hải Sinh cũng hai tay đút túi quần cười lạnh, dáng vẻ như đang xem kịch hay.  

             Lôi Ngạo Đình sau cùng còn cười nói một câu: "Ha, tôi cứ tưởng là nhân vật tầm cỡ thế nào mới khiến cậu chủ Thẩm xả thân bảo vệ như vậy. Hóa ra chỉ là một tên ở rể vô dụng, lại còn nghèo rớt mồng tơi?"  

             "Ranh con, biết điều chút, mau xin lỗi Hàn Nguyệt đi. Nếu không thì không đứng mà ra ra khỏi đây được đâu".  

             Thế nhưng, đứng trước quyền uy của bốn vị thiếu gia đất Cảnh Châu, Diệp Phong vẫn bình tĩnh như cũ, nãy giờ anh vẫn im lặng thưởng trà. Nhưng Thu Mộc Trân thì mặt đã trắng bệch ra, lo lắng bảo Diệp Phong hãy cúi đầu nhận lỗi.  

             "Diệp Phong, chúng ta thực sự không thể chọc giận những người này", Thu Mộc Trân lòng nóng như lửa đốt.  

             Nhưng Diệp Phong làm như không nghe thấy gì, vẫn điềm nhiên như không.  

             "Ha ha ha ~", Thẩm Phi đứng cạnh đột nhiên bật cười lớn.  

             "Hả? Cười cái gì?", đám người Lôi Ngạo Đình bỗng chốc cau mày nhìn Thẩm Phi.  

             "Ha ha ~ Tôi cười các người có mắt như mù, cười các người không biết đâu là ngọc thật đâu là ngọc giả".  

             "Đúng, Thẩm Phi tôi luận gia thế quả thực không bì được với cậu chủ Lôi đây. Gia thế khủng của cậu cả Giang Đông không ai bì được".  

             "Thế nhưng, tôi không so được không có nghĩa là anh Phong không so được với các người".  

             "Rất nhanh thôi, các người sẽ biết người mà mình gây hấn hôm nay rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ thế nào", Thẩm Phi trầm giọng nói.  

             Đám người Mặc Văn Hiên, Lôi Ngạo Đình ngẩn ra một lát, sau đó cười lớn.  

             "Ha ha ha ~"  

             "Anh ta sao?"  

             "Tên ở rể này á?"  

             "Kẻ nghèo rớt dậu mùng tơi này à?"  

             "Ha ha ha, hài hước đấy!"  

             Lôi Ngạo Đình, Trần Hải Sinh và Mặc Văn Hiên đều bật cười lớn.  

             Hàn Ngọc và Hàn Hải cũng cười theo.  

             Tiếng cười của họ như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận