“Tống Thế Đức - Chủ tịch tập đoàn Hào Châu Thuận Đức chúc mừng Sở phu nhân, chúc Sở phu nhân luôn luôn xinh đẹp”.
….
“Lâm Phong Hoa - Giám đốc xí nghiệp Phong Hải Hoa Thịnh chúc mừng Sở phu nhân, chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ!”
…
“Thẩm Cửu Ức – chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, gia chủ nhà họ Thẩm ở Vân Châu chúc Sở phu nhân sức khỏe, thịnh vượng!”
Tiếng chúng mừng vang vọng cả không gian.
Thẩm Cửu Ức, Tống Thế Đức định đi vào trong thì nhìn thấy một bóng hình gầy gò quen thuộc ngồi uống trà trong sân. Họ đẩy những người cản trở tầm nhìn trước mặt ra, thậm chí Lôi Ngạo Đình cũng bị Thẩm Cửu Ức đẩy qua một bên.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, mấy người Thẩm Cửu Ức bèn cúi chào Diệp Phong và Thu Mộc Trân, tiếng hô chúc mừng khiến đám đông rúng động.
Lôi Ngạo Đình lúc đầu còn tỏ ra khin thường Tống Thế Đức, Lâm Phong Hoa.
Vì họ là những thương nhân cỏn con chẳng nghe thấy danh tiếng bao giờ nên Lôi Ngạo Đình, Mặc Văn Hiên chẳng coi họ ra gì.
Nhưng sau khi cái tên Thẩm Cửu Ức của tập đoàn Thẩm Thị xuất hiện thì Lôi Ngạo Đình đã phải tái mặt.
“Không…không thể nào?”
“Sao Thẩm Cửu Ức cũng tới?”
“Lại còn tới vì thằng rể đó nữa?”
Lôi Ngạo Đình bỗng trở nên trịnh trọng. Anh ta chau mày, nụ cười vừa nãy tắt ngấm.
Lôi Ngạo Đình không những từng nghe qua cái tên Thẩm Cửu Ức mà còn từng gặp mặt.
Trước đây, anh ta từng cùng bố tới Vân Châu gặp Lý Nhị bàn chuyện. Và người đứng bên cạnh Lý Nhị chính là Thẩm Cửu Ức.
Thân phận của người này ở Vân Châu có lẽ chỉ kém Lý Nhị và Từ Lôi.
“Ôi trời, chuyện gì vậy?”
“Thẩm Cửu Ức tới Giang Hải thật sao?”
“Lại còn cung phụng Diệp Phong nữa?”
“Trời ạ, lợi hại quá!”
“Lẽ nào thanh niên ở rể của nhà họ Hàn lại là nhân vật tầm cỡ?”
Đám đông run rẩy.
Hàn Hải, Hàn Nguyệt cũng đuỗn mặt, chỉ cảm thấy não không nảy số.
Bà cụ Hàn nãy giờ ngồi trong nhà cũng mơ hồ nghe thấy cái tên Thẩm Cửu Ức. Thế là bà ta kinh hãi hô lên: “Hàn Hải, chuyện gì vậy? Gia chủ nhà họ Thẩm tới sao?”
“Khách quý đó con!”
“Nhanh, người ta tới chúc thọ mẹ, mau mời vào trong ngồi, sao lại để người ta đứng ngoài thế kia?”
Bà cụ Hàn vô cùng kích động, thầm nghĩ bữa tiệc của mình vinh hạnh quá, cả đại ca của Vân Châu cũng tới. Bà cụ Hàn cảm thấy hãnh diện vô cùng.
Lúc này, khóe mắt Hàn Hải co giật: “Mẹ, để….xem tình hình đã, chưa chắc người ta tới chúc mừng mình”.
Nhìn những ông lớn chúc mừng sinh nhật Thu Mộc Trân ở trong sân, Hàn Hải cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Ông ta thầm nghĩ, mẹ kiếp, không biết chuyện gì thế này? Hôm nay có còn là sinh nhật của mẹ mình hay không.
Thu Mộc Trân cũng vô cùng hoang mang, vội vàng từ chối những món quà mà đám người Thẩm Cửu Ức tặng.
“Mộc Trân, nhận lấy đi, dù sao cũng là tấm lòng của giám đốc Thẩm.
Diệp Phong nói giọng thản nhiên, sau đó rót trà cho Thẩm Cửu Ức: “Giám đốc Thẩm, giám đốc Tống, mọi người ngồi đi. Vất vả rồi”.
“Ha ha ha, Sở tiên sinh khách sáo quá, được chúc mừng Sở phu nhân là vinh hạnh của chúng tôi. Từ lâu đã nghe nói tiểu thư Thu xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay được gặp quả đúng như tương truyền. Những cô gái khác dù mặc váy đỏ rực rỡ, trang điểm đậm cỡ nào cũng không thể sánh bằng phu nhân được”, Tống Thế Đức cười ha ha.
Hàn Ngọc mặc váy đỏ ở bên cạnh nghe thấy vậy tức điên lên.
“Hừ, đắc ý gì chứ?”
“Mấy doanh nhân cỏn con chưa nghe danh bao giờ, có gì mà ghê gớm?”
“Còn không bằng chồng tôi!”, Hàn Ngọc nói với vẻ khinh thường.
Mấy người Hàn Nguyệt cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý kìa. Là sếp của mấy công ty rách nát thôi mà, làm gì có cửa so sánh với khách của Văn Hiên.
“Giống như cậu chủ Lôi, hay Hải Sinh, lấy đại gia cảnh một người ra thôi cũng khiến họ sợ chết khiếp!”
Lúc này, Mặc Văn Hiên cũng cười xùy.
Được rồi, mấy con dế nhũi ngồi cùng bàn thôi mà, hà tất phải bận tâm!”
“He, Văn Hiên nói đúng, cái gì mà tập đoàn Thuận Đức chứ. Công ty cắc ké chẳng nghe thấy bao giờ. Còn cả Thẩm Cửu Ức, có ma mới biết đó có phải là Thẩm Cửu Ức thật hay không?”
“Không chừng là diễn viên được mời tới cũng nên!”
Trần Hải Sinh, Lưu Chiêu Nhiên cũng cười xùy.
“Đúng, chắc chắn là giả!”
“Chính là diễn viên thuê tới diễn”.
“Chúng ta cũng chưa gặp Thẩm Cửu Ức bao giờ. Thằng rể biết điều đó nên đã kéo người tới diễn mà thôi”, Hàn Nguyệt cảm thấy đố kỵ lắm và quyết không tin một kẻ như Diệp Phong có thể mời được giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị tới.
Lúc này, bên ngoài có tiếng xe vọng vào.
Nhanh chóng có thêm một tốp người nữa đẩy cửa đi vào sân.
…
“Liễu Khuynh Thành – Gia chủ nhà họ Liễu ở Nam Tuyền tới chúc sinh nhật Sở phu nhân…”
…
“Trần Thanh Tuyền – Chủ tịch công ty cổ phần Cửu Thành tại Cảnh Châu tới chúc mừng…”
…
“Lưu Bưu – Chủ tịch tập đoàn công thương nghiệp Đông Hoa – Cảnh Châu tới chúc mừng Sở phu nhân..”
…
Cái gì?
Chủ tịch công ty cổ phần Cửu Thành - Trần Thanh Tuyền sao?
“Bố của Hải Sinh sao?”
Lưu Bưu - Chủ tịch tập đoàn công thương nghiệp Đông Hoa?
“Chú của Chiêu Nhiên?”
Ôi trời…
Sao bọn họ cũng đến cả vậy?
Sau khi nghe tên tuổi những người này, cả nhà họ Hàn thất kinh. Người ngoài hóng hội vui thì ngưỡng mộ tới phát điên, họ trợn mắt há miệng.
Mẹ kiếp, năm nay nhà họ Hàn sao vậy? Cháu của bà cụ Hàn trở thành chủ tịch thành phố sao? Hay là con rể của bà ba tiếp quản vị trí gia chủ của gia đình?
Những người tới chúc mừng năm nay đẳng cấp tới mức vô lý, vượt xa những năm trước.
Trước đây, dù khách khứa của nhà Mặc Văn Hiên không ít nhưng phần lớn là đám bè bạn của Văn Hiên, toàn là cậu ấm cô chiêu. Dù gia cảnh khấm khá nhưng thực ra chẳng nắm quyền hành gì trong tay.
Năm nay, những người tới không chỉ có các cậu ấm như Lôi Ngạo Đình hay Trần Hải Sinh mà là những gia chủ, chủ tịch thật sự.
“Văn Hiên, anh mời cả chú Trần Thanh Tuyền hả?”, Hàn Ngọc run rẩy nhìn chồng mình.
Mặc Văn Hiên chỉ đuỗn mặt, run rẩy nói: “Anh…không hề mời họ”.
Mặc Văn Hiên cũng tự biết rằng, với thân phận hiện tại của mình, anh ta chỉ có thể chơi với các cậu ấm như Trần Hải Sinh. Còn những nhân vật tầm cỡ nắm quyền sinh sát thật sự như Thẩm Cửu Ức, Trần Thanh Tuyền thì đến nhìn anh ta lần thứ hai họ còn chẳng buồn nhìn.
Vậy thì Mặc Văn Hiên làm sao có gan đi mời bọn họ?
“Hải Sinh, cậu mời cả bố cậu tới à?”, Mặc Văn Hiên lại nhìn Trần Hải Sinh.
“Không…không có”, Trần Hải Sinh sắp khóc tới nơi. Bố của anh ta còn không cho anh ta chơi với Mặc Văn Hiên. Hôm nay anh ta còn lén lút tới đây thì làm sao dám kéo cả bố mình tới.
Lưu Chiêu Nhiên thấy chú ruột của mình tới thì cũng ngây người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!