“Bố, chuyện này là sao thế?”
“Gia đình em họ sao lại được nhiều người nể mặt đến chúc mừng như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ tên Diệp Phong ấy thật sự là nhân vật tiếng tăm nào đó ư?”
Hàn Hà không nhận ra bà cụ Hàn đang bực tức, chỉ khó hiểu nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
“Hừ, tiếng tăm cái chó gì? Chắc là chúng nó thơm lây nhờ danh tiếng của nhà họ Thu thôi”, Hàn Nguyệt vẫn tìm cớ để hạ thấp hai vợ chồng Diệp Phong.
Trước đây, quan hệ giữa Hàn Nguyệt và gia đình Thu Mộc Trân vốn không được tốt. Nay nhà họ còn bị vợ chồng Diệp Phong làm cho mất mặt như vậy, tất nhiên là Hàn Nguyệt càng căm ghét hơn. Bà ta bèn cật lực nói xấu đối phương trước mặt bà cụ Hàn.
“Mẹ à, mẹ nhìn hai vợ chồng Diệp Phong đi, chúng nó đến đây rõ là cố ý sỉ nhục mẹ mà?”
“Hôm nay có nhiều khách đến chúc mừng như vậy, chắc chắn cô cháu ngoại của mẹ rất có địa vị ở nhà họ Thu, một tháng kiếm được khấm khá lắm”.
“Nhưng chúng nó chỉ tặng mẹ vài cân lá trà rác rưởi ở tiệc mừng thọ”.
“Trong lòng chúng nó không có mẹ đâu, còn chẳng thèm nhìn đến mẹ ấy chứ”.
“Mà hôm nay rõ ràng là tiệc mừng thọ của mẹ, vợ chồng chúng nó lại bảo với người ngoài là sinh nhật của Thu Mộc Trân, khiến bao nhiêu người đến chúc mừng nó như vậy”.
“Chúng nó có ý gì? Là tỏ thái độ bất mãn với mẹ, muốn ra oai phủ đầu nhà họ Hàn chúng ta đấy ạ”.
“Làm cả gia đình chúng ta mất mặt trước toàn thể quan khách”.
Hàn Nguyệt châm dầu vào lửa.
Bà cụ Hàn càng nghe càng tức giận, cuối cùng đập bàn “ầm” một tiếng khiến tách trà rơi xuống vỡ tan tành.
“Cái con Thu Mộc Trân này, bất hiếu, ngỗ nghịch, không bằng súc sinh!”
“Đại nghịch bất đạo!”
Bà cụ nhà họ Hàn giận đến run người.
“Phải đấy, thưa bà. Loại con cháu bất hiếu này, nên bắt quỳ xuống tạ tội ạ!”, Hàn Ngọc cũng nói chen vào.
Vậy là Hàn Phi Phi vội vàng phân trần giúp Thu Mộc Trân: “Không phải đâu ạ. Chị ấy không phải là người như thế mà, chị ấy hiếu thảo lắm. Chắc chắn là Diệp Phong, là tên khốn Diệp Phong bảo chị ấy làm vậy”.
“Diệp Phong gan cùng mình, đến Thịnh Thiên còn dám đánh, có chuyện gì mà anh ta không dám làm chứ ạ. Nhất định là anh ta đã xúi giục chị ấy làm thế”, Hàn Phi Phi hô to.
“Hửm?”
“Thịnh Thiên? Thịnh Thiên nào vậy?”
Nghe vậy, Hàn Hải bèn sững sờ, quay sang nhìn con gái mình bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Là Thịnh Thiên của nhà hàng Thịnh Thiên ư?”
Gì cơ?
“Ông chủ của nhà hàng Thịnh Thiên ấy hả?”
“Tên ở rể đấy dám đánh Thịnh Thiên?
Hàn Hải trợn trừng mắt, mặt mũi tái mét.
“Hàn Hải à, sao vậy con? Thịnh Thiên ấy là người có gia thế mạnh lắm ư?”, nhìn thấy phản ứng này của Hàn Hải, bà cụ Hàn bèn khó hiểu hỏi.
“Không, không chỉ mạnh thôi đâu, mà là mạnh khủng khiếp!”
“Thịnh Thiên là người của Trần Thiên Kiêu, mà chú của Trần Thiên Kiêu chính là Trần Ngạo - ông vua của đất Giang Đông này!”
Cái gì?!!
Nghe đến tên của Trần Ngạo, cả nhà họ Hàn đều khiếp đảm.
Hàn Hà trợn trừng mắt, Hàn Ngọc tái mặt, Mặc Văn Hiên cũng run như cầy sấy.
Ngay cả bà cụ Hàn cũng sợ hãi thốt lên.
“Thịnh Thiên, chính là người của ông Ngạo ư?”
“Súc vật, thằng súc vật”.
“Mau, mau gọi tên súc sinh ấy vào đây!”
“Khốn kiếp, ngay cả người của ông Ngạo mà chúng nó cũng dám động vào?”
Bà cụ nhà họ Hàn vừa thất kinh vừa giận dữ rống lên.
Vào lúc này, Diệp Phong vẫn đang trò chuyện với đám người Thẩm Cửu Ức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!