“Bà ngoại, cháu không hiểu lắm?”, Thu Mộc Trân kinh ngạc nhìn bà cụ đang ngồi ở trên cao bằng vẻ khó hiểu.
“Không hiểu? Hay là vờ không hiểu?”
“Phi Phi đã nói hết rồi, chuyện tên chồng tốt của cháu đánh Thịnh Thiên”.
“Chẳng lẽ còn không định thừa nhận?”, Hàn Nguyệt giận dữ chất vấn.
Thu Mộc Trân lập tức tái mặt, cúi đầu xuống.
“Đúng là ăn gan hùm!”
“Có biết Thịnh Thiên có gia thế ra sao không hả? Đó là người của Trần Ngạo, ông vua của Giang Đông này. Chọc vào Thịnh Thiên sẽ đem đến tai họa kinh khủng thế nào cho nhà họ Hàn, cháu có biết không?”
“Một câu nói của Trần Ngạo có thể khiến anh họ của cháu không giữ được chức thị trưởng đấy!”
“Đúng là liều mạng, người của Trần Ngạo mà cũng dám đánh?”
“Hai đứa khốn kiếp, muốn hại chết nhà họ Hàn này à?”
“Nếu sự nghiệp của con trai cậu bị tổn hại, hai đứa lấy gì để đền đây?”
“Hai đứa bất hiếu, còn lời nào để nói hay không?”
“Trần Ngạo là vua của Giang Đông, là “ông lớn” ở Giang Hải. Người đó có thể quyết định sự nghiệp của anh cháu, tác động đến chuyện làm ăn của cậu cháu, thậm chí gây ảnh hưởng đến sự hưng vong của gia đình em cháu ở Cảnh Châu”.
“Một người có địa vị như thế, nhà chúng ta nịnh nọt còn không kịp, vậy mà hai đứa dám động đến ư?”
“Có biết một khi chọc giận Trần Ngạo, người đó chỉ cần nói một câu thì sự nghiệp của anh cháu sẽ đứt đoạn, cậu của cháu không còn chỗ đứng, nhà họ Hàn ở Giang Hải cũng sẽ khó khăn trăm bề hay không?”
“Hai đứa gánh nổi hậu quả này không hả?”
Bà cụ nhà họ Hàn nổi trận lôi đình, đập bàn mắng nhiếc hai vợ chồng Diệp Phong.
Hàn Ngọc hung hăng chửi rủa: “Gả cho một kẻ ngu xuẩn vô tri như vậy, Thu Mộc Trân, chị có biết chị gây ra tai họa nặng nề ra sao không? Gia đình chồng tôi đã nịnh nọt ông Ngạo mấy năm nay. Chỉ vì hành động ngu ngốc của tên chồng rác rưởi của chị, bao nhiêu công sức của nhà tôi rất có thể sẽ đổ sông đổ bể!”
“Còn không mau quỳ gối, xin lỗi gia đình tôi?!”, Hàn Ngọc cáu tiết mắng.
“Đúng, mau quỳ xuống xin lỗi!”
“Tối nay đích thân đến xin lỗi ông Ngạo đi!”
“Súc sinh, quỳ xuống!”
Cả nhà họ Hàn quát vào mặt họ. Tất cả đều không hỏi lý do, không hỏi rõ ngọn ngành, chỉ nghe lời từ một phía đã bắt vợ chồng Diệp Phong quỳ gối nhận lỗi.
Đối mặt với sự cay nghiệt ấy, đôi mắt Thu Mộc Trân đỏ hoe, nước mắt cũng rơi xuống.
Diệp Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không nói chẳng rằng, chỉ lặng yên đứng đó.
Giờ phút này, vợ chồng họ tựa như đứa trẻ bị thế giới này ruồng rẫy.
Không một ai biết sóng đã dậy trong lòng Diệp Phong.
“Hỗn láo!”
“Ai dám bắt anh Phong quỳ xuống?”
Đúng lúc này, một tiếng quát tháo bỗng vang lên. Nhà họ Hàn nhìn thấy đám người vốn đang uống trà ngoài sân đang ùn ùn tiến vào và giận dữ hét lên.
“Các vị là khách. Nếu đã đến đây, nhà họ Hàn chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo”.
“Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Hàn. Các vị là người ngoài, vui lòng không can thiệp!”, thấy đám người ấy xông vào, bà cụ Hàn nhíu mày lạnh lùng nói.
Thẩm Cửu Ức chỉ cười khẩy, tiến một bước đến: “Tôi không quan tâm đây có phải là chuyện nhà bà hay không. Ai dám sỉ nhục Sở tiên sinh, Thẩm Cửu Ức - chủ nhân của nhà họ Thẩm tại Vân Tông, sẽ là người đầu tiên không đồng tình!”
Loạt xoạt.
Một hòn đá làm dậy lên hàng nghìn đợt sóng, Thẩm Cửu Ức vừa dứt lời, đám người Trần Thanh Tuyền, Lưu Bưu cũng giậm chân bước đến rồi hét vang.
“Tống Thế Đức của nhà họ Tống ở Hào Châu, cũng không đồng ý!”
“Trần Thanh Tuyền - nhà họ Trần ở Cảnh Châu!”
…
“Lưu Bưu của nhà họ Lưu cũng không chấp nhận!”
Trong tích tắc, quan khách ở đại sảnh đồng loạt lên tiếng ra mặt cho Diệp Phong, không chút nhượng bộ nhà họ Hàn.
“Tốt, tốt!”
“Giỏi lắm!”
“Diệp Phong, Thu Mộc Trân, đủ lông đủ cánh rồi, đứng trước mặt bà ngoại còn phô trương uy thế cơ đấy”, bà cụ Hàn giận đến mức bật cười. Cả người bà ta run lên, sắc mặt tái nhợt. Bị cháu mình lấn át như vậy, bà cụ Hàn mất hết thể diện, dĩ nhiên là phẫn nộ vô cùng.
“Có điều, Thẩm Cửu Ức, Trần Thanh Tuyền, nhà các vị đúng là rất giàu có. Nhưng họa mà Diệp Phong gây ra, chỉ dựa vào các vị, e là vẫn không bảo vệ nổi đâu!”
“Nếu có thêm tôi thì sao?”
Đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang vọng khắp đại sảnh.
Ngay sau đó, đám đông nhìn thấy một người đàn ông hói đầu mặc Âu phục, vẻ mặt uy nghiêm, đưa theo hai vệ sĩ, đang hiên ngang bước đến. Vừa thấy Diệp Phong, người này đã cúi đầu chào.
“Sở tiên sinh, tôi đến muộn ạ”.
Rồi người ấy quay sang hành lễ với Thu Mộc Trân: “Thưa phu nhân, tôi là Lý Nhị của Vân Châu, xin đại diện Vân Châu đến mừng sinh nhật phu nhân. Chúc Sở phu nhân và Sở tiên sinh hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh quý tử!”
Nghe đến đây, ai cũng im bặt.
Đại sảnh lặng như tờ!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!