Sự xuất hiện của Lý Nhị khiến cả sảnh đường nhà họ Hàn im lặng như tờ.
Vân Châu cách Giang Hải không xa, ở ngay bên cạnh. Huống hồ con gái bà cụ Hàn cũng được gả tới Vân Châu. Vậy nên với một vài nhân vật có tiếng ở Vân Châu, bà cụ Hàn cũng từng nghe nói.
Trong đó, người nổi tiếng nhất chính là Lý Nhị.
Đây là nhân vật không thua kém gì Trần Ngạo.
Nhà họ Hàn có nằm mơ cũng không ngờ những nhân vật như vậy lại hạ phàm tới đây. Hơn nữa nhìn thái độ khúm núm của Lý Nhị đối với vợ chồng Diệp Phong thì rõ ràng là họ tới vì anh.
“Chào ông Lý Nhị!”
“Chào ông Lý Nhị!”
Lý Nhị tới, không ít các bậc đại gia trong sảnh đường cúi mình kính chào.
Dù sao thì Lý Nhị cũng là đại ca đứng đầu của một thành phố. Người như vậy, một tay che trời, có quan hệ rất rộng trong giới thương nhân và sức mạnh thì vô đối.
Những người làm kinh doanh như Thẩm Cửu Ức và Trần Thanh Tuyền nhiều khi cũng phải dựa vào những đại ca có tiếng như Lý Nhị để giải quyết công việc. Nên họ đương nhiên kính trọng Lý Nhị.
Lý Nhị gật đầu, không nói gì nhiều, chỉ nhìn bà cụ Hàn đang ngồi ở vị trí cao nhất trong sảnh đường.
“Vị này có lẽ là người trụ cột của nhà họ Hàn ở Giang Hải, là bà Hàn đúng không?”
“Thật không ngờ, một gia tộc cỏn con mà hôm nay trông cũng thật khí thế. Tôi ở ngoài mà cũng nghe thấy cả tiếng quát tức giận của bà đấy!”
“Dám bắt Sở tiên sinh quỳ xuống xin lỗi, bà Hàn không sợ trèo cao ngã đau sao?”
Lý Nhị nói với vẻ lạnh lùng, giọng điệu còn hàm chứa sự khinh thường.
“Ông…ông Hai, ông hiểu nhầm rồi”, Hàn Hải run rẩy, không dám đắc tội với Lý Nhị.
“Hiểu lầm? Tôi nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, lẽ nào tất cả đều là ảo giác?”
“Nhà họ Hàn thật to gan, ai cũng dám lên mặt dạy đời nhỉ!”
Lý Nhị lớn tiếng quát, khiến Hàn Hải tái mặt.
Sắc mặt cả nhà Mặc Văn Hiên cũng vô cùng khó coi, họ không dám nói gì.
Có điều bà cụ Hàn cho rằng mình tuổi cao, vị trí cũng lớn nhất nên vẫn đáp trả khi đối diện với sự uy hiếp của Lý Nhị: “Ông Lý Nhị, tôi biết ở Vân Châu ông một tay che trời, không ai sánh bằng. Thế nhưng, đây là Giang Hải, ông không thấy tay mình vươn hơi dài sao?”
“Huống hồ, hôm nay Diệp Phong có tội, dù có thêm Lý Nhị thì cũng không thể bảo vệ được!”
“Đúng vậy. Lý Nhị dù có lợi hại cũng chỉ ở Vân Châu thôi, đây là Giang Hải, là địa bàn của ông Ngạo. Nước sông không phạm nước giếng. Dựa vào một mình ông, muốn bảo vệ kẻ rác rưởi đó sao? Đừng có mơ!”
Lúc này Hàn Ngọc cũng lấy hết dũng khí đáp trả Lý Nh ị.
“Vậy thêm cả tôi thì sao?”
Ầm…
Giọng nói vang lên như sấm, cánh cửa nhà họ Hàn được đẩy ra.
Bên ngoài sảnh đường, một đoàn người với khí thế hừng hực, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng quắc đang đi vào.
“Đây..đây là…”
“Vương Kiệt Hi – gia chủ nhà họ Vương!”
Người Hào Châu sao!
Ôi trời, sao …Vương Kiệt Hi cũng tới vậy?
Thấy người này, không ít người kinh hãi. Một vài thương nhân vùng Hào Châu càng không cần phải nói, họ vội vàng chạy tới chào hỏi.
Hàn Hải và Hàn Nguyệt run rẩy, co giật khóe mắt.
Nhưng bà cụ Hàn vẫn cố chấp, dù cố gắng kìm nén nỗi sợ thì sắc mặt bà ta vẫn tái mét: “Vương Kiệt Hi – gia chủ của nhà họ Vương sao? Đúng là lớn đấy nhưng vẫn chưa đủ!”
Rõ ràng là bà cụ Hàn muốn đối đầu tới cùng với Diệp Phong.
Bà ta không tin, một người bảy, tám mươi tuổi như bà ta lại không làm gì được thằng ở rể.
“Thêm tôi nữa!”
Lại là tiếng hô như tiếng sóng gầm, vô cùng uy nghiêm, chứa đựng cả sự tức giận vang lên trong sân.
Ngay sau đó, cánh cửa một lần nữa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, chắp tay sau lưng bước vào. Phía sau còn có bốn, năm vệ sĩ đi theo.
“Đây…đây là…”
“Ông Lôi – gia chủ nhà họ Lôi, phụ trách khu vực Cảnh Châu!”
Mẹ kiếp!
Ông Lôi cũng tới rồi sao?
Rốt cuộc hôm nay Giang Hải làm sao vậy?
Lúc này, cả hội trường rúng động, đám đông hô lên đầy kinh hãi, nhiều người còn như muốn phát điên.
Lôi Ngạo Đình vừa nãy còn nói đỡ cho Mặc Văn Hiên, giờ thấy người đàn ông này thì toàn thân run rẩy.
Cả người anh ta như bị sét đánh, hai mắt trợn tròn.
“Bố…bố?”
Lôi Ngạo Đình đơ người.
Cả nhà Mặc Văn Hiên còn hoảng loạn hơn, trong lòng họ dậy sóng giống như vừa có một tảng đá thật to ném vào biển cả.
“Ông …Lôi?”
Trước đó, sự xuất hiện của Thẩm Cửu Ức, Lý Nhị hay Vương Kiệt Hi phần nhiều khiến Mặc Văn Hiên kinh ngạc, không quá sợ hãi.
Vì dù sao nhà anh ta ở Cảnh Châu. Mấy người Lý Nhị dù có lợi hại thì cũng ở Vân Châu. Vì vậy bọn họ thật sự không sợ lắm đám người Lý Nhị.
Thế nhưng, giờ đây cả ông Lôi cũng có mặt.
Lần này thì cả nhà Mặc Văn Hiên sợ tới mức muốn đái cả ra quần.
Nỗi sợ hãi toát ra xung quanh.
Lẽ nào người mà họ chọc giận ngày hôm nay thật sự là một nhân vật tầm cỡ sao?
“Cả tôi nữa!”
Nỗi sợ này chưa qua thì nỗi sợ khác đã tới.
Cả đại sảnh còn chưa hết sục sôi khi ông Lôi tới thì lúc này lại có một nhóm người từ ngoài sải bước đi vào.
Người này hô vang, đứng nhìn về phía Diệp Phong.
“Đây…đây là…”
“Trần Thiên Kiêu!”
“Tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị ở Giang Hải, cháu ruột của Trần Ngạo?”
“Sao…Trần Thiên Kiêu cũng tới vậy?”
Lúc này tới nhà Hàn Hải há mồm trợn mắt.
Các đại ca của Vân Châu đã tới, Hào Châu, Cảnh Châu cũng tới. Giờ ngay cả đại gia hàng đầu Giang Hải cũng tới luôn.
Hơn nữa, điều khiến nhà họ Hàn không thể tin là Trần Thiên Kiêu cũng tới vì Diệp Phong.
Hàn Hải ngây người.
Cả đại sảnh im phăng phắc.
Thế nhưng gió bão vẫn chưa chấm dứt.
Sau khi rơi vào im lặng, phía bên ngoài nhà họ Hàn lại có âm thanh của vô số siêu xe dừng lại.
Sau đó một đoàn chục người đẩy cửa tiến vào.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ uy nghiêm của một người mặc bộ đồ tây với bước đi vững trãi, khí thế hừng hực.
Tiếng chào hỏi đầy cung kính vang lên trong sảnh đường nhà họ Hàn.
“Dương Tử Hải – gia chủ nhà họ Dương thuộc thành phố Cảnh Dương cùng mọi người tới chúc mừng sinh nhật Sở phu nhân”.
“La Hải Cường – gia chủ nhà họ La thuộc thành phố Tín Phong tới chúc mừng Sở phu nhân!”
…
“Vương Cảnh Ngọc – gia chủ nhà họ Vương ở thành phố Lư Châu tới chúc mùng!”
…
Từng âm thanh giống như sóng biển vang lên lớp lớp khiến nhà họ Hàn như rúng động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!