Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Sự xuất hiện của Trần Ngạo giống như bão biển khiến ngôi nhà họ Hàn chao đảo.   

             Trong sân, toàn bộ bạn bè, họ hàng đều như muốn phát điên.   

             “Trời ơi!”  

             “Cả Trần Ngạo cũng đến rồi!”  

             “Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy, một nửa các đại ca của Giang Đông đều xuất hiện”.  

             “Sợ rằng đến mẹ của chủ tịch thành phố mừng thọ cũng không được như thế này!”  

             “Nhà họ Hàn sao thế này, nổi danh rồi hay gì?”  

             Tình huống của nhà họ Hàn rõ ràng đã khiến cả cái thị trấn nhỏ rúng động.   

             Lúc này, rất nhiều người trong thị trấn đổ về trước cửa nhà họ Hàn. Rõ ràng là họ muốn biết đang xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hàn xuất hiện nhân vật nào mà lại khiến một nửa Giang Đông phải đích thân tới thăm hỏi và điều gì khiến một cái thị trấn nhỏ bé vô danh này lại trở thành tiêu điểm tập trung của hầu hết cả đại ca Giang Đông.   

             Khi đám đông vây lấy thì mới phát hiện ra những nhân vật tầm cỡ này không phải tới chúc thọ bà cụ Hàn mà là chúc mừng một thằng ở rể.   

             Sau khi nắm được tình hình thì hàng xóm láng giềng cảm thấy kinh ngạc.   

             “Ôi trời!”  

             “Tới vì bọn họ sao?”  

             “Đó chẳng phải là đứa cháu gái mà bà cụ Hàn ghét nhất à?”  

             “Không phải cô ta được gả cho một thằng chồng bất tài, vô dụng sao?”  

             “Vừa rồi họ còn bắt vợ chồng đó quỳ xuống đất”.  

             “Lẽ nào, họ mới chính là rồng phượng thực sự của nhà họ Hàn?”  

             Nghe đám đông bàn tán xôn xao, sắc mặt cả nhà họ Hàn trắng bệch như tờ giấy.   

             Hàn Ngọc, Hàn Hải vô cùng sợ hãi, cho tới tận giờ phút này, bọn họ cũng không dám tin, rằng ngay cả Trần Ngạo cũng xuất hiện.   

             Bà cụ Hàn run rẩy, khi nghe thấy tên Trần Ngạo được xướng lên thì người bà ta mềm nhũn, ngồi vật ra ghế.   

             Lúc này cả nhà họ bỗng trở nên ngoan ngoãn, không dám nói thêm một câu nào, chỉ nhìn ra ngoài với vẻ bàng hoàng và hoảng loạn.   

             “Sở tiên sinh, được biết hôm nay là sinh nhật của phu nhân, Trần Ngạo tôi đã vội đưa con gái tới, thật không ngờ lại là người tới cuối cùng”.  

             “Nhanh lên, Nam Nam, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau chào hỏi Sở tiên sinh”.  

             Trong sảnh đường, Trần Ngạo nặn ra một nụ cười, cung kính nói với Diệp Phong, sau đó quát con gái Trần Nam.   

             Gặp lại Diệp Phong, Trần Nam cảm thấy ngại ngùng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoáng hiện lên sự sợ hãi.   

             “Chào Sở…Sở tiên sinh”.  

             “Chuyện tối qua…là do tôi, xin lỗi!”  

             Trần Nam cúi đầu xin lỗi Diệp Phong.   

             Diệp Phong thấy vậy bèn phất tay, cười thản nhiên: “Không sao, tôi không trách cô. Ngược lại, tôi đánh giá cao phẩm chất quật cường của cô đấy”.  

             Tối qua Trần Nam để lại ấn tượng khá sâu sắc đối với Diệp Phong.   

             Nhất là sau khi cô gái này biết được thân phận của anh, bị Trần Ngạo trách cứ mà vẫn không phục và kiên quyết phản kháng. Tính cách ương bướng đó rất giống bà xã Thu Mộc Trân của Diệp Phong.   

             Nghe Diệp Phong nói vậy, Trần Nam cảm thấy vui mừng.   

             Cô ta vốn tưởng hôm nay sẽ bị Diệp Phong chế nhạo, thật không ngờ Diệp Phong không những hòa nhã mà lại còn gần gũi, đầy thiện cảm.   

             Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nam khẽ nở nụ cười: “Sở tiên sinh tha thứ cho tôi rồi sao?”  

             “Ừ”, Diệp Phong cười gật đầu: “Hơn nữa, nghe Trần Ngạo nói năm nay cô mới mười chín tuổi, còn ít tuổi mà đã đứng ra phụ bố thì đúng là tuổi trẻ tài cao đấy. Tôi lớn hơn cô vài tuổi, gọi tôi là Diệp Phong là được, không cần phải gọi là Sở tiên sinh”.  

             “Vâng, anh Diệp”.  

             “Hi hi…”  

             Trần Nam cười vui vẻ.   

             Nghe thấy từ ‘anh’, Diệp Phong hơi giật mình, giống như nơi mềm yếu nhất trong anh bị tấn công vậy. Khoảnh khắc đó, Diệp Phong nhớ lại lúc vẫn còn ở nhà họ Sở, nhớ về cô gái cứ đuổi theo sau lưng, cô bé cũng gọi mình là anh Diệp.  

             “Nếu mình đoán không nhầm thì năm nay Vũ Thanh cũng lớn tầm Trần Nam rồi”.  

             Nếu đoạn ký ức liên quan tới nhà họ Sở dù chủ yếu là sự khổ đau và chua xót thì người em họ của Diệp Phong giống như là một viên kẹo ngọt giữ cay đắng cuộc đời.   

             Khi đó, anh và mẹ giống như là khách lạ trong nhà họ Sở. Tất cả mọi người đều ghét họ. Đám em nhỏ tuổi hơn chửi anh là nghiệt chủng. Các bác các chú thì coi thường. Diệp Phong và mẹ giống như là sinh vật lạ trong mắt nhà họ Sở.   

             Duy chỉ có Vũ Thanh, cô gái ngây thơ là từ đầu tới cuối luôn coi Diệp Phong như một người anh.   

             Diệp Phong bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.   

             “Mười năm rồi, cô bé đó không biết giờ thế nào, có còn nhớ mình hay không”.  

             Đúng lúc này, khi Diệp Phong đang thất thần thì bỗng cảm thấy vùng eo đau nhói.   

             “Thu Trân, em làm gì vậy?”  

             Diệp Phong trừng mắt, nhìn Thu Mộc Trân với vẻ nghi ngờ.   

             Cô gái này hôm nay làm sao vậy, sao lại nhéo anh.   

             Trước đây cô ấy không bao giờ dám làm như vậy.   

             Thu Mộc Trân nhìn Diệp Phong bằng đôi mắt dò xét, sau đó cười như không người: “Tiểu thư Trần đẹp lắm đúng không?”  

             “Vừa trẻ vừa đẹp có phải không?”  

             Thu Mộc Trân làu bàu với vẻ tức tối.   

             Ôi trời.   

             Thu Mộc Trân, đang ghen sao?  

             Nghĩ vậy, Diệp Phong bỗng bật cười.   

             Bao năm qua, đây là lần đầu tiên anh thấy Thu Mộc Trân ghen.   

             Cảm giác này cũng không tệ mà.   

             “Sở tiên sinh, sao tiên sinh lại đứng ở đây? Do chật quá sao?”  

             “Nếu vậy thì tới nhà hàng Thịnh Thiên, tôi sẽ đích thân bày tiệc cho Sở phu nhân!”  

             Trần Ngạo tới muộn nên đương nhiên không nắm tình hình.   

             Diệp Phong gật đầu: “Ừ, ông có lòng rồi”.  

             “Có điều, có chút việc tôi phải giải quyết trước đã".  

             Dứt lời, Diệp Phong nhìn nhà họ Hàn, nở nụ cười lạnh lùng, đối diện với vẻ hoảng sợ của đám người nhà Hàn Hải và bà cụ Hàn.   

             Một giây sau Diệp Phong thản nhiên lên tiếng: “Nể tình Thu Mộc Trân, tôi gọi mọi người là bà ngoại, là cậu”.  

             “Bà ngoại, cậu, dì, đây là Trần Ngạo, người mà mọi người bắt cháu và Thu Mộc Trân quỳ xuống xin lỗi”.  

             “Bây giờ, Trần Ngạo đang ở đây”.  

             “Mọi người có thể hỏi ông ấy, có phải là vì cháu – chồng của Thu Mộc Trân mà khiến Hàn Hải bị đứt gánh giữa đường hay không?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận