Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

“Lôi Ngạo Đình, cái thằng bất hiếu này!”  

             “Những lời vừa rồi là thật sao?”  

             Sau khi nghe Thẩm Phi nói xong, ông Lôi trắng bệch cả mặt, bèn trừng mắt giận dữ quát lên.  

             Lôi Ngạo Đình sợ đến mức lắp bắp: “Bố, con… con không nhận ra Sở tiên sinh mà. Nhà Mặc Văn Hiên nói, Sở… Sở tiên chỉ là một tên ở rể bất tài, nên con.... con…”  

             Biết mình đã gây họa, Lôi Ngạo Đình chỉ biết khúm núm cúi đầu, đáp lời bằng giọng khổ sở.  

             Bây giờ anh ta chỉ muốn chết đi thôi. Biết thế thì Lôi Ngạo Đình đã nghe theo lời Trần Thanh Tuyền, chuồn đi cùng Trần Hải Sinh, Lưu Chiêu Nhiên rồi.  

             Nếu biết điều chuồn về sớm thì bây giờ đâu gặp chuyện này chứ?  

             “Đồ ngỗ nghịch!”  

             “Bất hiếu!”  

             “Mày muốn hại chết nhà họ Lôi này phải không?”  

             Ông Lôi sợ đến ướt cả quần, bèn lao đến đạp Mặc Văn Hiên xuống sàn.  

             “Ông Lôi, ông làm gì vậy?  

             Chuyện ông ta dạy dỗ con trai thì liên can gì đến anh ta chứ!  

             “Đạp sai người rồi”.  

             Ông Lôi cũng vì quá tức giận nên mới hoa mắt run chân đạp nhầm đối tượng.  

             Sau khi đứng vững trở lại, ông ta mới quay sang tát vào mặt Lôi Ngạo Đình.  

             “Thằng con bất hiếu!”  

             “Mày muốn làm bố tức chết phải không?”  

             “Làm được việc thì ít mà rách việc thì nhiều”.  

             “Cả nhà thằng Mặc Văn Hiên đã ngu xuẩn rồi, mày cũng ngu theo à?”  

             “Cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Lôi, sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay mày!”  

             Ông Lôi tức đến run cả người. Hôm qua ông ta vừa đắc tội Diệp Phong, khó khăn lắm mới được đối phương tha thứ. Nào ngờ, hôm nay thằng con chết tiệt của ông ta lại chọc giận Diệp Phong.  

             “Bố… bố ơi, con… con biết lỗi rồi. Sau này con tuyệt đối không giao du với thằng ngu xuẩn Mặc Văn Hiên ấy nữa”, Lôi Ngạo Đình ngã sõng soài trên sàn nhà, một bên mặt đã bị ông Lôi tát sưng vù. Vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, anh ta biết mình gây ra họa lớn rồi.  

             Bây giờ Lôi Ngạo Đình chỉ muốn đạp chết cả nhà Mặc Văn Hiên mà thôi.  

             Nếu không phải vì tên ngu xuẩn ấy nói Diệp Phong chỉ là kẻ quê mùa nghèo túng, thì anh ta đã không xúc phạm đến Diệp Phong và khiến bố mình giận dữ đến vậy.  

             “Biết lỗi thì làm gì?”  

             “Còn không mau đứng dậy? Đi theo bố, tạ tội với Sở tiên sinh!”  

             Ông Lôi giận run người, vội kéo đứa con bất hiếu của mình rời đi.  

             Trước khi đi, ông ta quay lại nhìn cả nhà Mặc Văn Hiên, trầm giọng quát: “Năm xưa ông cụ nhà Mặc cũng xem như có danh tiếng ở Cảnh Châu. Chẳng ngờ bây giờ lại sinh ra loại con cháu rác rưởi như vậy”.  

             “Bản thân không biết sống chết, còn liên lụy con trai tôi!”  

             “Từ nay về sau, Cảnh Châu không còn chỗ đứng cho nhà họ Mặc nữa!”  

             “Hừ!”  

             Ông Lôi lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất áo quay đi, không nán lại thêm.  

             Diệp Phong về rồi, đám người Trần Ngạo cũng chẳng còn lý do ở lại. Họ cũng lục tục rời đi cùng ông Lôi.  

             Chỉ trong tích tắc, quan khách đứng khắp đại sảnh đã bỏ về một nửa. Lúc này chỉ còn lại mấy vị khách quen của Hàn Hà, Hàn Hải mà thôi.  

             Đấy đều là quản đốc của các nhà máy nhỏ trong trấn, hoặc thị trưởng thị trấn lân cận, hoặc đồng nghiệp cùng công ty Hàn Hải.  

             “Thị trưởng Hàn này, nhà tôi có việc nên xin phép về trước nhé”.  

             …  

             “Giám đốc Hàn, bỗng nhiên tôi thấy đau răng quá, tôi cũng phải về đây”.  

             …  

             “Chú chó nhà tôi vừa ngã từ trên lầu xuống, tôi phải về gấp xem tình hình đây ạ”.  

             Chẳng ngờ, bọn người Trần Ngạo chưa đi được bao lâu, mấy vị khách đến chúc thọ bà cụ Hàn cũng không dám ngồi lại nữa. Ai nấy đều kiếm cớ ra về, trốn nhà họ Hàn như trốn dịch.  

             Dù sao thì Trần Ngạo cũng lên tiếng rồi. Nhà họ Hàn không còn chỗ đứng ở Giang Hải nữa.  

             Với tình hình này, ai mà dám thân thiết với nhà họ Hàn nữa chứ. Thế thì có khác gì tìm đường chết?  

             Nhỡ bị nhà họ Hàn liên lụy thì họ khóc không kịp mất.  

             Chỉ trong chốc lát, đại sảnh đầy ắp khách mời đã sạch bóng người.  

             Sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại mấy người nhà họ Hàn, mặt mũi tái nhợt, đứng thẫn thờ với vẻ mặt kinh hãi.  

             “Bố à, nhà họ Hàn của chúng ta thật sự xong đời rồi sao?”  

             Hàn Phi Phi đỏ hoe mắt, gần như khóc nấc lên. Chuyện vừa rồi đã khiến Hàn Phi Phi sợ hãi vô cùng.  

             Không ai cất tiếng, chẳng ai trả lời.  

             Gia đình Hàn Ngọc như kẻ mất hết hồn vía. Hàn Hải cũng ngồi thất thần trong buồn khổ.  

             Ngay cả bà cụ nhà họ Hàn cũng lặng người, ngồi đấy như một cái xác không hồn.  

             Rất lâu sau đó, bà ta mới buông tiếng thở dài.  

             “Tiểu Hải à, mẹ thật sự đã sai rồi phải không?”  

             Không một ai hiểu được, tiếng thở dài ấy của bà cụ Hàn đã chất chứa bao hối hận và khổ sở.  

             Bây giờ bà ta mới biết, đứa cháu rể mà trước nay mình vẫn luôn xem thường, lại là người có địa vị đến mức nào.  

             Ngay cả Trần Ngạo là vua một cõi Giang Đông, cũng phải đích thân đến chào hỏi!  

             Nếu người này không rời đi, có lẽ nhà họ Hàn đã trở thành danh gia vọng tộc đứng đầu Giang Hải rồi.  

             Một nhân tài có tiếng tăm lẫy lừng như thế mà lại bị nhà họ Hàn của bà ép buộc rời đi.  

             Giờ đây, bà cụ Hàn mới hiểu nhà họ đã bỏ qua cơ duyên lớn đến nhường nào!  

             Nếu sớm biết chuyện này thì dù có bị đánh chết, họ cũng không dám xúc phạm Diệp Phong lấy nửa lời.  

             “Là do bà già này có mắt không tròng, hại cả nhà họ Hàn”.  

             Đại sảnh vang lên tiếng thở dài não nề của bà cụ Hàn. Bà ta ngồi trên ghế, nước mắt lưng tròng.  

             Không chỉ bà ta, mà cả đám người Hàn Hải, Hàn Ngọc cũng đang rất hối hận.  

             Đặc biệt là Hàn Hải. Rốt cuộc ông ta cũng hiểu, vì sao Diệp Phong lại nói Giang Hải chẳng đáng là gì trong mắt anh, vì sao Diệp Phong nói anh có thể trao cho Thu Mộc Trân cả Giang Đông này nếu như cô muốn.  

             Lúc đó ông ta chỉ nghĩ Diệp Phong là một cậu trai ngông cuồng. Nhưng xem ra, những lời anh nói đều là sự thật.  

             “Có thể khiến ông Lý Nhị đích thân đến chào hỏi, khiến ông vua của Giang Đông này cung kính bợ đỡ. Diệp Phong, đúng là có đủ bản lĩnh để nói ra điều đó”.  

             Hàn Hải khẽ lắc đầu cười, vẻ mặt đầy khổ sở và tự giễu.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận