"Sở... Sở tiên sinh, tiên sinh sao vậy?"
Lúc này trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người trong phòng còn không dám thở mạnh.
Diệp Phong chỉ vài cái tát đã đánh chết được đàn em của Ngô Hạ Vinh, chắc chắn thân thủ của anh rất siêu phàm.
Cho nên mọi người đều nghĩ hẳn phải có một việc gì đó vô cùng đáng sợ mới có thể khiến Diệp Phong nghiêm túc và hoảng hốt như vậy.
Trừ phi là anh đã thấy một thứ gì đó rất kinh khủng trong đoạn video?
Hoặc lẽ nào anh cảm nhận được Ngô Hạ Vinh đang đến rất gần?
Nghĩ vậy, ông Lôi, Lý Nhị và những người khác mặt mày trắng bệch, quay người lại nhìn về phía cửa sổ.
Xoảng ~
Một cơn gió điên cuồng quét qua, ô cửa kính vỡ vụn.
Những cơn gió lạnh lẽo lùa vào phòng qua ô cửa kính vỡ.
Lúc này, ông Lôi đã sợ muốn bĩnh ra quần, lão già nhát gan Lý Nhị thì run rẩy ngã cả ra đất. Còn Trần Ngạo và những người khác thì mặt cắt như không còn giọt máu.
Rõ ràng là do hôm qua em trai của Ngô Hạ Vinh đột ngột tới chỗ họ, khiến họ một phen khiếp sợ. Bây giờ thấy ô cửa kính lại lần nữa vỡ toang, thêm dáng vẻ hoảng hốt khác thường của Diệp Phong, tất cả mọi người ở đó đều đã có dự cảm không lành.
Lẽ nào Ngô Hạ Vinh đã tới đây?
Thế nhưng, trong lúc đám đông còn đang khiếp sợ thì giọng nói của Diệp Phong vang lên.
"Mẹ nó!"
"Hỏng rồi! Hỏng rồi!"
"Đã hai rưỡi rồi, có lẽ vợ tôi đợi đến phát cáu rồi".
"Tôi không thể ở lại nói chuyện được, tôi phải về ngay".
Diệp Phong vô cùng vội vã, anh nói vội mấy câu rồi trà cũng không kịp uống đã vội vã chạy xuống lầu.
Để lại cả đám người vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc sau lưng.
Im lặng!
Một lúc lâu sau.
Vẫn yên lặng như tờ.
Dù Diệp Phong đã đi khỏi một lúc lâu, cả căn phòng vẫn im phăng phắc.
Phải một lúc lâu sau đó, đám Trần Ngạo mới hoàn hồn lại.
Lúc này thì tất cả những người trong căn phòng đó đều cạn lời. Trần Ngạo khóe mắt giật giật, ông Lôi mặt xanh như tàu lá chuối. Còn Lý Nhị ban nãy bị dọa ngã nhào ra đất giờ khóe miệng cũng giật giật, mặt đỏ lựng lên. Ông ta há miệng như thể định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ phun ra hai từ "mẹ nó".
Mẹ nó!
Lý Nhị sắp phát điên thực sự.
Té ra vẻ mặt hoảng hốt nghiêm trọng ban nãy của Sở tiên sinh không phải vì Ngô Hạ Vinh, cũng không phải vì cảnh tượng kinh hoàng trong đoạn video, mà là vì vợ đang đợi ở dưới lầu?
"Chó thật!"
"Hại tôi ban nãy sợ hết hồn, cứ tưởng trời sập".
"Té ra chỉ là vì chuyện này?"
Lý Nhị vẻ mặt khổ sở, phủi phủi mông đứng dậy khỏi mặt đất.
Những người khác cũng được một phen kinh hoàng, ngỡ ngàng và bật ngửa. Cuối cùng, họ đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ.
"Thật không ngờ Sở tiên sinh lại là mẫu đàn ông của gia đình, cưng chiều bà xã".
Trần Ngạo cười ha ha nói một câu để phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Ai nấy cười khổ, sau phen báo động giả vừa rồi, mọi người ngồi lại chỗ cũ, uống trà nói chuyện với nhau cho không khí đỡ gượng gạo. Nhưng trong lòng ai nấy đều thầm mắng, đây đâu phải là cưng chiều vợ? Đây là râu quặp sợ vợ thì có!
Có điều, lúc này bọn họ cũng không khỏi lo lắng liệu giao an nguy của cả Giang Đông cho một tay râu quặp sợ vợ như vậy thì có ổn không?
Lôi Ngạo Đình cũng được một phen ngơ ngác. Anh ta nhìn theo bóng dáng Diệp Phong vừa phi xuống lầu như một cơn gió mà khóe miệng giật giật, cảm thán: "Cứ như một kẻ điên vậy".
Vì vội xuống lầu với vợ mà mặc kệ khách quý ở lại sửng sốt, không mảy may quan tâm. E là cả Giang Đông này chỉ có Diệp Phong dám làm vậy.
__________
__________
Diệp Phong không hề biết phản ứng của đám người trong phòng. Có điều dù biết thì anh cũng chẳng quan tâm.
Dù gì trong mắt anh, đám người này cũng chẳng là cái đinh gì. Bọn họ có chung chăn gối với anh không? Có sinh con cho anh không mà đòi so bì với vợ anh?
Lúc Diệp Phong chạy xuống dưới lầu, quả nhiên Thu Mộc Trân đã đứng đợi ở đó. Trần Nam đứng cạnh cô ấy, hai người họ vừa uống trà sữa vừa đứng đợi.
Diệp Phong gãi đầu, cười hi hi nói: "Cái đó, Mộc Trân à, hôm nay thời tiết đẹp quá nhỉ".
Trần Nam ngẩng đầu lên nhìn trời, nói với vẻ đầy nghi hoặc: "Anh Diệp Phong, hôm nay trời âm u, tối còn có mưa phùn".
Diệp Phong: "...."
Diệp Phong cũng cạn lời, bà cô Trần Nam này đúng là cố tình chọc gậy bánh xe mà.
Gương mặt Thu Mộc Trân thấp thoáng nét cười, cô nhìn Diệp Phong hỏi: "Xuống sớm quá nhỉ, mới có hai rưỡi. Tôi còn tưởng anh định ở đây qua đêm?"
"Nghe nói nhà hàng này phục vụ rất chu đáo. Mấy cô nhân viên cũng rất gợi cảm, lại còn dịu dàng. Hay là chiều tôi về một mình, cho anh ở đây tối nay?"
"Sao có thể như vậy được?", Diệp Phong thẹn thùng cười khổ, xin lỗi lia lịa. Mãi một lúc sau mới dỗ được Thu Mộc Trân.
"Đi thôi!"
"Về nhà tính sổ với anh sau".
Thu Mộc Trân làm bộ giận dữ, trợn mắt nhìn Diệp Phong. Sau đó cô mới tạm biệt Trần Nam, bắt taxi đi ra ga tàu.
Nhìn theo bóng Diệp Phong và Thu Mộc Trân đi xa dần, trong lòng Trần Nam bỗng dấy lên một cảm giác thất vọng rất khó hiểu.
"Haizz, giá mà ba năm trước mình gặp anh ấy trước thì tốt biết bao", Trần Nam lắc đầu thở dài, sau đó cũng không ở lại đó lâu mà đi lên lầu tìm bố mình.
Một lát sau, Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã bắt được chuyến tàu về Vân Châu.
Trên đường về nhà, Thu Mộc Trân im lặng nghe nhạc, đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa. Có lẽ chính cô cũng không nhận ra sau chuyến đi Giang Hải lần này, nụ cười hạnh phúc đã thường trực trên khóe môi mình từ bao giờ.
Diệp Phong ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười đó.
Quả nhiên một cô gái xinh đẹp nhất là khi mỉm cười.
"Sao vậy, trên mặt tôi có gì sao?", lúc này Thu Mộc Trân đã nhận ra Diệp Phong nãy giờ vẫn chăm chú nhìn mình nên cất tiếng hỏi.
Diệp Phong lắc đầu cười đáp: "Không có gì cả. Mà cho dù có đi nữa thì em vẫn xinh đẹp tuyệt trần".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!