Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế nhưng, trong lúc Thu Mộc Doanh còn đang đắc ý thì Diệp Phong nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.  

             "Ông nội, cháu cảm thấy làm như vậy là không thỏa đáng".  

             "Nếu ông đã quyết định cho Mộc Trân phụ trách dự án này thì ông không nên hạn chế quyền hạn của cô ấy đối với dự án".  

             "Chúng ta sẽ hợp tác lâu dài với Hồng Kỳ, cần một người có quyền lực và năng lực phụ trách. Hơn nữa, ông nội cũng biết năm ngoái Mộc Trân đã khui ra chuyện nhà chú Tư làm trung gian kiếm lời. Cho nên, Thu Mộc Doanh vẫn luôn căm ghét cô ấy. Vậy mà giờ ông lại muốn hai người họ hợp tác, không phải là rất không phù hợp sao?"  

             Diệp Phong góp ý.  

             Nghe Diệp Phong nói vậy, mấy người nhà Thu Mộc Doanh vẻ mặt vô cùng khó coi.  

             Vương Xảo Ngọc không kiêng kỵ gì mắng thẳng mặt Diệp Phong: "Tên phế vật kia, nhà họ Thu chúng tôi đang họp, cậu có tư cách gì mà chõ miệng vào?"  

             "Lại còn thấy không thỏa đáng? Cậu là cái thá gì chứ? Mộc Trân còn chưa lên tiếng, cậu có tư cách gì mà lên tiếng?"  

             Không chỉ có mấy người nhà Thu Mộc Doanh mà đến cả bố mẹ Thu Mộc Trân cũng quay ra mắng Diệp Phong.  

             "Mẹ nó, cậu bị ngu à?"  

             "Im miệng cho tôi!"  

             "Muốn chết thì cũng đừng kéo Mộc Trân nhà tôi theo".  

             Hàn Lệ mắng chửi một hồi, lúc này bà ta tức đến mức muốn đạp chết ông con rể này.  

             Khó khăn lắm ông cụ Thu mới trọng dụng con gái họ, nếu vì tên phế vật Diệp Phong nói linh tinh, chọc cho ông ta nổi giận rồi lại cách chức con gái họ thì phải làm sao?  

             "Đây là mệnh lệnh cho Mộc Trân, liên quan gì đến cậu? Cậu có quyền gì mà bình phẩm?"  

             Thế nhưng, trước cơn giận dữ của ông cụ Thu, Diệp Phong không hề nao núng. Anh mỉm cười bình tĩnh đáp: "Ông nội, những điều cháu vừa nói không phải ý kiến của mình cháu mà còn là ý của Mộc Trân".  

             "Có phải vậy không, Mộc Trân?"  

             Diệp Phong đưa mắt nhìn Mộc Trân.  

             Đám người kia vừa nghe thấy vậy thì cười ồ cả lên, như thể vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời.  

             "Lại còn ý của Mộc Trân, tên ngu dốt như cậu có tư cách gì thay con gái tôi phát biểu?"  

             "Mộc Trân, nói cho cậu ta biết rằng con sẽ nghe lời ông đi", Hàn Lệ phì cười, mặt đầy vẻ châm biếm.  

             Đám người Vương Xảo Ngọc cũng như thể đang nghe chuyện cười.  

             "Diệp Phong này đúng là thiểu năng mà".  

             "Cái thằng ở rể chỉ làm người khác chướng mắt, lại tưởng mình là chồng Mộc Trân thật?"  

             "Năm đó nếu không phải do ông nội ra lệnh thì Mộc Trân thèm lấy kẻ nghèo rớt mồng tơi như cậu chắc? Bớt bớt lại dùm".  

             "Giờ còn nói như vậy khác gì tự chuốc nhục vào người!"  

             Đám đông nhìn Diệp Phong như thể nhìn một kẻ đần độn.  

             Dù gì trong mắt mọi người, Thu Mộc Trân không thể nào vì Diệp Phong mà làm trái lời ông nội, lại càng không dám làm ông nội mất mặt như vậy trước cả nhà họ Thu.   

             "Mộc Trân, nói đi, cho cậu ta bỏ hẳn suy nghĩ đó đi".  

             "Cháu gái của Thu Thủy này lẽ nào không nghe lời ông nó để đi nghe lời một tên vô dụng chắc?", ông cụ Thu mặt đầy khinh bỉ, giọng đầy quyền uy nhìn Diệp Phong với vẻ cao ngạo và khinh thường.  

             Từ đó đến giờ, Diệp Phong chưa bao giờ lọt vào mắt người nhà họ Thu.  

             Hiện giờ Diệp Phong đứng ở phía đối lập với toàn bộ người nhà họ Thu, đương nhiên là chẳng ai nói đỡ cho anh một câu.  

             Thế nhưng, trong lúc đám người kia còn nghĩ rằng Thu Mộc Trân sẽ ngoan ngoãn thuận theo ý ông nội thì thật không ngờ, Thu Mộc Trân mặt không cảm xúc lạnh lùng nói: "Ông nội, lời Diệp Phong nói cũng chính là lời cháu muốn nói".  

             "Cháu và Mộc Doanh nhiều lần làm việc với nhau, nhưng chưa bao giờ hợp tác vui vẻ".  

             "Cho nên, nếu ông nội muốn để cháu phụ trách dự án với tập đoàn Hồng Kỳ thì hãy tin tưởng cháu, cho cháu phụ trách một mình".  

             "Nếu ông nội không tin tưởng năng lực của cháu thì xin ông tìm người phụ trách khác".  

             Câu trả lời của Thu Mộc Trân khiến tất cả mọi người sững sờ.  

             "Mộc Trân, con nói nhăng nói cuội gì vậy?"  

             "Ông nội muốn cho con làm trợ thủ đắc lực đã là ơn phúc rồi. Lại có thêm Mộc Doanh cùng con gánh vác, con càng an tâm làm việc. Sao con còn đòi độc chiếm dự án này như vậy?"  

             "Mau xin lỗi ông nội đi!", Hàn Lệ nghe vậy thì vội vã trách mắng con gái mình.  

             "Mẹ, mẹ chẳng hiểu gì thì lặng im đừng phát biểu!", Mộc Trân rõ ràng cũng bực đến phát khóc vì sự ngu xuẩn của mẹ mình. Bà ta vốn chẳng có chút hiểu biết gì, lại còn ở đây luyên thuyên làm rối thêm chuyện.  

             Mặt ông cụ Thu đã sa sầm lại, ông ta giận dữ quát: "Mộc Trân, ông cho cháu thêm một cơ hội suy xét lại lời nói. Chính ông và các chú các bác đã bàn bạc để cho Mộc Doanh giúp đỡ cháu. Mộc Doanh có năng lực hơn cháu, có kinh nghiệm hơn cháu".  

             "Lẽ nào cháu thực sự muốn nghe lời một kẻ ngu dốt mà chống lại ông, làm trái lời tất cả cô dì chú bác trong nhà?", ông cụ Thu cố gắng kìm nén cơn giận, gằn giọng nói.  

             "Ông nội, những lời ông nói thật thú vị. Nếu Thu Mộc Doanh giỏi giang như vậy thì tại sao không đàm phán thành công khoản vay với Hồng Kỳ? Sao không đàm phán thành công việc hợp tác với giám đốc Từ?"  

             "Nếu đến bây giờ ông nội vẫn cho rằng Mộc Trân năng lực yếu kém, cháu thấy ông nên giao cho Thu Mộc Doanh một mình phụ trách dự án này là được rồi, cần gì phải làm việc thừa thãi bắt Mộc Trân tham gia vào để làm vướng chân Thu Mộc Doanh?"  

             "Hỗn xược!"  

             "Tôi nói chuyện với cậu đấy à?"  

             "Một thằng con rể vô dụng mà cũng dám chõ mồm vào?"  

             "Cút ngay cho tôi!"  

             Thấy Diệp Phong lại chen miệng vào, ông cụ Thu tức muốn xì khói. Ông ta đập bàn đuổi Diệp Phong.  

             Thu Quang và Thu Lạc cũng vô cùng hối hận vì đã đưa Diệp Phong đến đây.  

             Còn bố mẹ của Thu Mộc Trân trong lòng cũng đang chửi mắng Diệp Phong vì lại gây họa.  

             "Ông nội, ông cũng không cần nổi giận. Lời Diệp Phong nói cũng là lời cháu muốn nói".  

             "Nếu ông đã thấy cháu vô dụng thì cháu sẽ không tranh giành gì nữa. Dự án này cứ để cho em họ phụ trách. Cháu tham gia vào cũng chỉ làm vướng chân".  

             "Ông nội, ông nghỉ sớm đi. Cháu và Diệp Phong sẽ về trước".  

             Trong lúc mọi người còn đang oán trách Diệp Phong thì Thu Mộc Trân bất ngờ lên tiếng.  

             Nói dứt lời, cô lập tức xoay người, không thèm để ý đến sắc mặt người nhà họ Thu nữa mà rời đi cùng Diệp Phong.  

             Đám người ở lại đưa mắt nhìn nhau.  

             Trong phòng khách nhà họ Thu là sự im lặng chết chóc.  

             Đám người Vương Xảo Ngọc vẫn còn sững sờ, hai vợ chồng Hàn Lệ cũng vô cùng kinh ngạc còn ông cụ Thu thì giận đến mức run lẩy bẩy.  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận