Tối hôm ấy, sau khi về đến nhà, vợ chồng Hàn Lệ và Thu Lỗi lập tức tìm Thu Mộc Trân và hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
“Mộc Trân, nói cho mẹ nghe, có phải trong chuyến đi Giang Hải vừa rồi, thằng khốn Diệp Phong đã bắt con làm chuyện gì quá đáng hay không?”
“Nên con đâm lao phải theo lao, muốn ở bên nó cả đời?”
“Nếu không thì tại sao trong buổi tiệc tối nay, nó nói gì con cũng nghe vậy?”
“Thằng kém cỏi ấy nói gì, con cũng hùa theo cả”.
Vợ chồng Hàn Lệ nghiêm mặt chất vấn Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân bất lực đáp: “Bố mẹ nói gì lạ vậy. Diệp Phong có thể làm chuyện gì quá đáng với con được chứ?”
“Con làm thế là vì Diệp Phong nói rất có lý mà”.
“Có lý con khỉ!”, Hàn Lệ bực bội mắng, “Thằng vô dụng ấy chỉ biết gây chuyện thôi chứ có hiểu cái quái gì đâu?”
“Cứ nghĩ con trở thành quản lý dự án thì bố mẹ sẽ được hưởng lợi. Giờ thì hay rồi. Con chọc giận ông nội như vậy, có muốn lấy chút lợi ích cũng không được nữa”.
Hàn Lệ tỏ thái độ bực bội vì hành động của con gái mình.
Thu Mộc Trân ngán ngẩm đáp: “Mẹ à, con nghĩ người chưa hiểu vấn đề là mẹ đấy ạ. Đâu phải mẹ không biết Thu Mộc Doanh là loại người thế nào. Dự án này mà hoàn thành tốt thì công lao sẽ thuộc về Thu Mộc Doanh. Dự án xảy ra vấn đề thì chẳng phải người chịu trách nhiệm sẽ là con gái của mẹ hay sao?”
“Bỏ công bỏ sức để người ta hưởng lợi, ai thích thì cứ làm, còn con thì không đâu ạ”.
Những lời mà Thu Mộc Trân vừa nói đã khiến vợ chồng Hàn Lệ bừng tỉnh.
“Con nói cũng đúng. Nhà ông Tư xấu tính như vậy, làm việc cùng họ, chắc chắn sẽ rước họa vào thân”.
“Nhưng chuyện nào ra chuyện ấy. Thu Mộc Trân, mẹ cảnh cáo con. Thằng kém cỏi ấy không xứng với con đâu, sớm muộn gì hai đứa cũng phải ly hôn thôi”.
“Con nên biết chừng mực, đừng lún sâu vào nó quá. Chú ý đến thanh danh của con đấy”.
“Mẹ vẫn mong sau này con sẽ lấy con trai nhà giàu có, làm rạng rỡ tổ tông”.
Vợ chồng Hàn Lệ nghiêm nghị cảnh cáo Thu Mộc Trân. Đã quen với tính cách đua đòi sang giàu của bố mẹ nên Thu Mộc Trân cũng lười giải thích với họ, ăn cơm xong thì về phòng ngay.
Còn Diệp Phong có việc bận nên đã ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Bên hồ Vân Vụ.
Diệp Phong tựa người vào lan can. Ngắm nhìn cảnh hồ phía trước, anh nghiêm mặt gọi một cuộc điện thoại: “Ông Hàn à, ông nói phía gia tộc lại có hành động rồi à?”
“Vâng. Theo tin tức mà tôi nhận được, sau lần thất bại trước đó, cậu Ba đã bí mật sai người đến Giang Đông. Không ngoài dự đoán, có lẽ vẫn là nhằm vào cậu chủ ạ”, bên kia đầu dây vang lên một giọng nói nghiêm túc và lo lắng.
Diệp Phong đã an toàn vượt qua lần bị ám sát ở Giang Hải. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, sát thủ ở lần tiếp theo chắc chắn sẽ còn mạnh hơn.
“Có điều tra được tên tuổi và nơi ở của đối phương không?”, anh nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Tôi e rằng sẽ gặp chút khó khăn”, ông Hàn trả lời.
Thường thì sau khi hành động, sát thủ sẽ che giấu hoàn toàn thân phận và tung tích của mình. Có lẽ ngay cả chủ của họ cũng không biết họ đang ẩn nấp ở đâu.
“Ừ, tôi biết rồi, ông Hàn”.
Diệp Phong đã cúp máy, nhưng vẻ lo âu trên khuôn mặt vẫn không hề biến mất.
Anh không lo lắng về sự an toàn của mình. Với thực lực hiện tại của Diệp Phong thì cả Hoa Hạ này chẳng mấy ai đủ lọt vào mắt anh. Người mà Diệp Phong lo, là Thu Mộc Trân.
Có rất nhiều sát thủ vì hoàn thành mục tiêu mà không từ thủ đoạn. Cũng giống như lần trước vậy, đám sát thủ ấy đã nghĩ đến cách dùng con tin để uy hiếp Diệp Phong. Điều Diệp Phong lo là, lần này đám người ấy sẽ vì đối phó với anh mà ra tay với những người xung quanh anh một lần nữa.
Nhưng rõ ràng đối phương vẫn chưa nắm hết thông tin, chỉ biết Diệp Phong đang ở Giang Đông chứ không biết rõ chi tiết. Có điều, nếu Diệp Phong tiếp tục ở nhà họ Thu và thường xuyên ra ngoài cùng Thu Mộc Trân, thì rất dễ làm liên lụy đến cô.
“Xem ra, trước khi tìm được danh tính sát thủ thì mình phải rời khỏi nhà họ Thu một thời gian”.
Diệp Phong đứng thẫn thờ bên hồ Vân Vụ rất lâu. Không ai biết lúc này trong lòng anh rốt cuộc đang suy tính điều gì.
Đến tận khuya, Diệp Phong mới về nhà.
Lúc này, Thu Mộc Trân đã ngủ say. Ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của người con gái ấy, khóe môi Diệp Phong cũng chầm chậm cong lên. Vẻ mặt anh vô cùng kiên định: “Anh nhất định sẽ bảo vệ điều đẹp đẽ này”.
Diệp Phong tiến lại đắp chăn cho Thu Mộc Trân. Rồi anh quay người rời đi, đến phòng sách thao thức cả đêm.
Sáng hôm sau.
Ông cụ nhà họ Thu đã gọi đến và đồng ý với yêu cầu của Thu Mộc Trân, cho phép cô toàn quyền phụ trách dự án hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ, không để Thu Mộc Doanh can thiệp.
“Mộc Trân à, đây là sự tín nhiệm mà nhà họ Thu dành cho cháu. Mong rằng cháu sẽ không phụ lòng tin của mọi người”, trong đại sảnh nhà họ Thu, đám người ông cụ Thu nghiêm túc dặn dò Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân tự tin đáp lời: “Ông nội yên tâm ạ. Cháu sẽ chứng minh cho ông và mọi người thấy, năng lực của Thu Mộc Trân này không thua kém bất cứ ai”.
Khóe miệng cô cong lên, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ tự tin, phấn khích và vui mừng khi đạt được mục đích.
Ngần ấy năm qua, cô chưa từng rời khỏi nhà họ Thu dẫu phải chịu biết bao tủi nhục.
Cô đợi chờ điều gì? Là một cơ hội để vươn mình, gây dựng nghiệp lớn như bây giờ!
Rốt cuộc, sau bao trắc trở, cô cũng đợi được cơ hội ấy.
“Cháu sẽ dùng hành động thực tế để khiến những người từng hoài nghi và xem thường cháu phải ngậm miệng lại!”
Giữa đại sảnh, giọng nói lạnh lùng của Thu Mộc Trân vang vọng bên tai người nhà họ Thu.
Có rất nhiều người đã biến sắc ngay lập tức.
Đặc biệt là gia đình Thu Mộc Doanh. Họ cảm thấy Thu Mộc Trân nói những lời này như đang ra oai phủ đầu họ vậy.
Thu Mộc Doanh không nhịn được, bèn hừ một tiếng: “Thu Mộc Trân, đừng ba hoa quá. Sau này mà tự vả thì ê mặt lắm”.
“Đợi đến khi chị có chút thành tích thì ra oai cũng chưa muộn!”
Dứt lời, cô ta bèn quay đi với khuôn mặt đã tức đến tái lại.
Kế hoạch lúc trước không thành công khiến gia đình Thu Mộc Danh rất tức giận.
Sau khi về đến nhà, cô ta bèn cáu kỉnh mắng nhiếc, oán thán với Sở Văn Phi: “Mẹ nó chứ!”
“Để bọn thấp kém ấy được lợi rồi!”
“Chồng à, anh không thấy vẻ mặt huênh hoang ấy của Thu Mộc Trân đâu. Cứ như cả thế giới này đều bị chị ta giẫm dưới chân ấy”.
“Làm vợ của một tên rác rưởi thì có gì mà đắc ý. Chỉ là quản lý của một dự án vớ vẩn thôi mà, em đây không thèm”.
Nhớ lại khí phách mạnh mẽ vừa rồi của Thu Mộc Trân khiến Thu Mộc Doanh vừa ghen ghét vừa tức giận, trong lòng cô ta bực bội vô cùng.
“Thôi mà, em yêu, đừng giận nữa. Cứ để người ta làm đi. Chúng ta cũng được nhàn rỗi”.
“Nhưng mà em không thích bộ mặt vênh váo ấy của Thu Mộc Trân. Tức chết mất!”, Thu Mộc Doanh bực mình đáp.
Sở Văn Phi kéo Thu Mộc Doanh vào lòng, lựa lời an ủi: “Em yêu, có gì mà phải tức tối như vậy. Yên tâm đi, tối nay anh sẽ giúp em trút giận mà”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!