Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Khu Liễu Nguyên.  

             Ngồi ở nhà, vợ chồng Hàn Lệ đã sắp tức điên lên rồi.  

             Khuôn mặt cả hai đỏ bừng. Những lời của Thu Mộc Doanh đã khiến gia đình họ mất sạch thể diện.  

             “Đều tại ông. Tại cái thằng kém cỏi kia”.  

             “Nếu không vì thằng vô tích sự ấy thì gia đình chúng ta đã không bị sỉ nhục như vậy”.  

             Bị chuyện trong nhóm chat chọc giận, Hàn Lệ bèn trút hết ấm ức ngay ở nhà, cãi ầm ĩ với Thu Lỗi.  

             Thu Mộc Trân vốn đã về phòng ngủ, cũng bị bà ta quấy rầy.  

             “Mẹ à, mẹ lại ồn ào chuyện gì nữa vậy? Mẹ có thể yên lặng một chút được không ạ? Con vẫn đang làm việc mà?”, phòng làm việc ở công ty của Thu Mộc Trân vẫn chưa được dọn dẹp xong, nên mấy hôm nay cô phải xử lý công việc tại nhà.  

             “Con đọc tin trong nhóm chat đi”.  

             “Đứa em họ Thu Mộc Doanh ấy của con đúng là chẳng ra gì mà”, Hàn Lệ giận run người, hung hăng mắng chửi.  

             Thu Mộc Trân chẳng hiểu ất giáp gì, bèn cầm điện thoại lên xem, sau đó nhận được thông báo cả trăm tin nhắn từ nhóm chat của gia tộc.  

             Cô đọc từng tin một. Kéo đến tin nhắn sỉ nhục của Thu Mộc Doanh và cả sự khinh thường của người nhà họ Thu đối với mình, sắc mặt Thu Mộc Trân lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô vừa giận dữ vừa bực bội.  

             “Mẹ à, mẹ khoe khoang làm gì vậy!”  

             “Ai bảo mẹ mời bọn họ dùng bữa chứ?”  

             “Mẹ có hỏi ý con chưa?”  

             “Giờ thì hay rồi, mất mặt với cả nhà họ Thu”.  

             “Con gái của mẹ vất vả lắm mới lấy lại một chút tôn nghiêm, bây giờ bị mẹ làm mất sạch!”  

             “Sau này mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con nữa!”  

             Thu Mộc Trân nổi trận lôi đình, gầm lên với Hàn Lệ với đôi mắt đỏ hoe.  

             Cô giận thói hám lợi của nhà họ Thu, nhưng lại càng giận mẹ mình hơn.  

             Hàn Lệ muốn khoe khoang mời tiệc thì cũng thôi đi. Nhưng Thu Mộc Trân không ngờ, được nửa đường thì mẹ cô lại quay sang chạy theo xun xoe Thu Mộc Doanh để ăn chực uống chực, quan trọng nhất là còn lôi cả tên cô vào?  

             “Mẹ có mất mặt thì cũng đừng lôi con vào!”  

             Bây giờ Thu Mộc Trân không muốn ở nhà thêm một phút nào nữa. Cô chịu đựng quá đủ rồi. Người nhà họ Thu muốn làm cô bẽ mặt thì thôi, ngay cả mẹ cô cũng hạ mình, khiến cô mất mặt thế này đây.  

             Nếu không phải do Hàn Lệ muốn tỏ vẻ oai phong, thì họ làm sao có thể mất sạch thể diện như vậy chứ?  

             “Ông xem con gái ngoan của ông đấy!”  

             “Còn trách ngược lại tôi cơ?”  

             “Gả cho một thằng vô dụng, liên lụy cả gia đình thì có tư cách gì hét vào mặt tôi chứ?”  

             Tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ của Hàn Lệ vang lên từ đằng sau.  

             Thu Mộc Trân không muốn nghe nữa. Cô đóng sầm cửa lại, chạy ra ngoài với đôi mắt sưng đỏ.  

             Cô đã chịu đựng bố mẹ và cái nhà này đủ rồi.  

             Có đôi khi, Thu Mộc Trân thật sự muốn bỏ đi, rời khỏi ngôi nhà suốt ngày oán giận cãi cọ này.  

             Thậm chí, trong mấy ngày ở Giang Hải, cô còn cảm thấy thoải mái hơn ở nhà.  

             Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không làm được.  

             Hàn Lệ dù có không tốt đến mấy, có hám lợi ra sao, thì vẫn là mẹ của cô.  

             Thu Mộc Trân làm sao có thể quên ơn nuôi dưỡng của họ.  

             “Mộc Trân à, sao thế?”  

             Thu Mộc Trân vừa xuống lầu thì gặp Diệp Phong vừa trở về.  

             Trước đây Diệp Phong cũng rất ít ở nhà. Thu Mộc Trân đi làm, còn Diệp Phong sau khi hoàn thành việc nhà cũng ra ngoài đợi cô tan ca.  

             Có những người, nếu không thể động vào, thì anh sẽ trốn.  

             Lúc này Diệp Phong vừa về đến nhà, nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của Thu Mộc Trân khiến anh không khỏi thắc mắc.  

             Thu Mộc Trân dụi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Không sao, bụi bay vào mắt thôi”.  

             Nhóm chat của gia tộc vốn không có Diệp Phong, nên anh hoàn toàn không biết chuyện trong đó.  

             Anh không biết chuyện Hàn Lệ muốn chúc mừng Thu Mộc Trân lại bị kẻ khác làm cho ê mặt. Diệp Phong lại càng không biết Thu Mộc Doanh đã dùng cái tên Sở phu nhân để mời người nhà họ Thu đến dự tiệc ở khách sạn Vân Cảnh.  

             Nếu Diệp Phong biết, có lẽ cũng chẳng mấy để tâm, chỉ cười cho qua thôi nhỉ?  

             Từ đầu đến cuối, bọn người Thu Mộc Doanh, Sở Văn Phi đều chỉ là những kẻ thấp kém trong mắt anh mà thôi. Nếu không vì Thu Mộc Trân, chắc hẳn cả đời này họ cũng khó lòng chạm mặt Diệp Phong.  

             Thấy cô im lặng, Diệp Phong cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ khẽ nói: “Tối nay em có rảnh không?”  

             “Để làm gì?”, Thu Mộc Trân nhìn Diệp Phong.  

             “Không có gì, chỉ muốn chúc mừng em thăng chức thôi. Mình ra ngoài ăn một bữa đi”.  

             “Không đi”, lại là ăn mừng, nghe đến vấn đề này khiến tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Thu Mộc Trân trở nên giận dữ.  

             Tất nhiên là vì Thu Mộc Trân nhớ đến chuyện vừa nãy trong nhóm chat.  

             Không cần nghĩ cũng biết, Thu Mộc Trân bây giờ đã trở thành trò cười của cả nhà họ Thu rồi.  

             Thu Mộc Trân cũng nhận ra Thu Mộc Doanh cố tình sỉ nhục mình. Cô ta mời cả gia tộc dự tiệc, chỉ không mời gia đình cô. Mà lại còn chọn ăn mừng trùng thời điểm cô thăng chức. Rõ ràng là muốn biến Thu Mộc Trân thành trò cười, khoe khoang tiệc kỷ niệm của cô ta được bao người đến dự, tiệc mừng cô thăng chức thì chẳng ai quan tâm.  

             Diệp Phong không bất ngờ, như thể đã đoán được phản ứng của Thu Mộc Trân.  

             Họ đã kết hôn mấy năm nay, nhưng Thu Mộc Trân chưa bao giờ ra ngoài dùng bữa riêng với anh cả.  

             “Thật sự không đi sao?”  

             “Là tiệc do Từ Lôi - giám đốc Từ của tập đoàn Hồng Kỳ, mời đấy”.  

             “Em không sợ đắc tội giám đốc Từ sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác à?”, Diệp Phong cười khẽ.  

             Thu Mộc Trân nghe vậy thì vội ngẩng đầu lên, lo lắng nói: “Sao anh không nói sớm? Mấy giờ, ở đâu thế?”  

             “Thân phận của giám đốc Từ cao quý như vậy, sao có thể để cô ấy mời chứ, nên là chúng ta mời mới phải”.  

             Thu Mộc Trân là một người phụ nữ xem trọng sự nghiệp. Cô không đi ăn với Diệp Phong, nhưng bữa cơm với giám đốc Từ thì chắc chắn cô sẽ đến. Dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến công ty.  

             “Em không cần lo. Đến lúc ấy, giám đốc Từ sẽ cho xe đón chúng ta. Tối nay, chúng ta cứ đợi ở nhà là được”, Diệp Phong còn chưa nói xong thì Thu Mộc Trân đã vội chạy ra ngoài.  

             “Tôi đến công ty chuẩn bị tư liệu để gặp giám đốc Từ. Trưa nay tôi không về ăn cơm đâu”.  

             Nhìn theo bóng lưng thướt tha phía trước, khóe môi Diệp Phong cong thành nụ cười: “Mộc Trân, sớm muộn gì em cũng hiểu, thân phận của Từ Lôi dẫu có cao quý thế nào, cũng không bằng em”.  

             “Trong mắt anh, mười dặm gió xuân cũng chẳng sánh bằng một mình em”.  

             Buổi tối đã đến rất nhanh.  

             Nhóm chat nhà họ Thu lại rôm rả hẳn lên.  

             “Doanh Doanh à, bên đây xuất phát nhé?”  

             “Đợi cháu trước cổng khách sạn Vân Cảnh”.  

             “Thím Ba à, tối nay thím tìm được quán bán đồ nướng chưa? Có muốn chúng tôi cho đi nhờ xe một đoạn không?”  

             “Ha ha ha”.  

             …  

             Gia đình Thu Mộc Trân đã trở thành trò hề trong nhóm chat, rất nhiều người liên tục gửi tin nhắn châm chọc họ.  

             Hàn Lệ tức muốn chết, bèn tắt điện thoại, không đọc tin tiếp nữa.  

             “Hừ, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à?”  

             “Bọn tôi thèm chắc?”, Hàn Lệ chửi rủa.  

             Lúc này, Thu Mộc Trân đã về nhà từ lâu. Cô sửa soạn, trang điểm, thay một bộ trang phục công sở tinh tế và chững chạc.  

             Chiếc váy ôm tôn lên dáng người thon thả hoàn hảo của Thu Mộc Trân. Đôi chân ngọc ngà thon dài, làn da trắng muốt như tuyết, đôi giày cao gót gợi cảm, mái tóc được buộc lên. Thu Mộc Trân của lúc này đã bớt vài phần lạnh lùng, thêm vài phần quyến rũ già dặn và xinh đẹp mê người.  

             “Mộc Trân à, xe của giám đốc Từ đến rồi. Xuống đây đi em”.  

             Điện thoại reo lên, là Diệp Phong gọi đến.  

             Thu Mộc Trân “ừ” một tiếng rồi vội xuống nhà.  

             Một chiếc Mercedes-Benz S600 đang đỗ ngay dưới lầu, là Từ Lôi đích thân đến đón. Vừa trông thấy Thu Mộc Trân, Từ Lôi bèn mỉm cười: “Đã từng nghe nói rằng cô Ba nhà họ Thu xinh đẹp tuyệt trần. Hôm nay tôi được tận mắt chiêm ngưỡng, quả nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng. Chẳng trách có người nào đó mê mẩn cô đến đảo điên hồn phách, vì cô mà tình nguyện từ bỏ mọi điều tốt đẹp trên thế gian này”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận