Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Khách sạn Vân Cảnh.  

             Khi đám người Sở Văn Phi đến nơi thì trời đã tối, đèn vừa được bật lên.  

             Cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu, đây cũng là lúc rất nhiều người ra ngoài để dùng cơm. Khách sạn Vân Cảnh là một trong những khách sạn năm sao hiếm hoi ở Vân Châu. Thế nên, khách đến đây rất đông, ô tô xếp hàng dài dằng dặc trước cổng.  

             “Doanh Doanh, Văn Phi à, nhiều xe như vậy, liệu bên trong có còn chỗ đỗ không?”, bác Hai Khương Hồng lo lắng hỏi.  

             Thu Mộc Doanh xua tay, cười nhẹ: “Bác cứ yên tâm ạ. Chồng cháu là ai chứ, là Sở tiên sinh ở đất Vân Châu này đấy. Bác đã quên lần trước cậu chủ Thẩm Phi của khách sạn này còn đích thân ra đón chúng cháu hay sao? Chỉ cần là chồng cháu thì chuyện gì cũng hoá cỏn con cả, sẽ giải quyết được cho bác thôi”.  

             Lúc này Sở Văn Phi mới hắng giọng tỏ vẻ: “Bác Hai, có cháu ở đây rồi thì mọi người cứ việc yên tâm ạ”.  

             “Ha ha ha”.  

             “Vẫn là Văn Phi oai nhất”.  

             “Không như thằng chồng kém cỏi nhà Thu Mộc Trân”.  

             “Doanh Doanh à, cháu không cần lo về dự án hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ. Sớm muộn gì cũng đến tay cháu thôi. Thu Mộc Trân chẳng đủ sức phụ trách đâu”.  

             Đám người Khương Hồng vừa nịnh nọt Sở Văn Phi vừa an ủi Thu Mộc Doanh.  

             Trong lúc họ đang trò chuyện, bỗng có một người đến gõ cửa sổ xe của Sở Văn Phi: “Thưa tiên sinh, không còn chỗ đỗ xe nữa, đường cũng tắc rồi. Các vị ở đây chờ xe phía trước đi ra nhé”.  

             “Cái gì?”  

             “Bảo chúng tôi chờ?”  

             “Không có mắt nhìn à? Có biết chúng tôi là ai không hả?”  

             “Chồng tôi là người mà ông chủ khách sạn này gặp cũng phải cung kính gọi “Sở tiên sinh” đấy. Ở Vân Châu, chỉ có người khác chờ chúng tôi thôi, lý nào lại bảo chúng tôi đợi kẻ khác?”, họ vừa ra oai trước mặt bác Hai thì bảo vệ lại bảo họ chờ ở đây. Tất nhiên điều này khiến Thu Mộc Doanh không vui, liền bực bội mắng vào mặt bảo vệ.  

             Người bảo vệ kia cũng cáu kỉnh, lạnh lùng cười: “Được thôi. Tôi đã tốt bụng khuyên can mà các vị không nghe đấy. Thế các vị có bản lĩnh thì cứ tiếp tục lái về phía trước. Chen lấn bừa bãi, nhỡ có va quệt xe thì các vị chịu trách nhiệm toàn bộ, có tiền thì cứ đền nhé”.   

             “Một chiếc Benz loại C mà cũng dám ở đây lên mặt cơ đấy”.  

             Dứt lời, bảo vệ không để ý đến họ nữa, quay đi chỉ dẫn cho xe khác.  

             “Chồng à, đừng nghe lời họ. Chúng mình tiếp tục chen lên đi”.  

             “Thời tiết oi bức thế này mà bắt đợi ở đây, muốn nóng chết chúng ta à?”, Thu Mộc Doanh vẫn không biết nặng nhẹ.  

             Nhìn mấy chiếc ô tô phía trước, nào là Porsche, nào là Maserati, toàn là xe sang hàng triệu, Sở Văn Phi lập tức thấy da đầu tê rần.  

             Nhỡ mà va quệt xe thật thì phải đền bao nhiêu tiền đây?  

             “Doanh Doanh à, đành đợi thôi. Phía trước ùn tắc rồi, có muốn chen cũng không được”, Sở Văn Phi lựa lời an ủi.  

             Thu Mộc Doanh cũng hết cách, chỉ đành ngồi đấy phàn nàn chửi rủa.  

             Đúng lúc ấy, Thu Mộc Trân nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz S600 chạy đến, không rẽ ở cổng chính mà vào trong bằng một cổng khác.  

             Cánh cửa tự động mở ra, lối vào thông thoáng, chiếc ô tô ấy có thể thoải mái vào khách sạn Vân Cảnh mà không gặp bất cứ trở ngại nào.  

             Thu Mộc Trân thấy thế bèn gọi bảo vệ đến hỏi: “Chiếc xe kia sao lại được lái vào trong thế?”  

             “Đó là lối vào VIP của khách sạn chúng tôi, người bình thường không thể sử dụng”, bảo vệ giải thích.  

             Nghe vậy, đôi mắt Thu Mộc Doanh bèn sáng rỡ. Cô ta cười nói: “Chúng ta đâu phải người bình thường. Chồng ơi, đi, quay đầu xe lại và vào bằng cổng VIP thôi”.  

             Sở Văn Phi hơi e dè: “Được không?”  

             “Sao lại không được chứ. Anh quên rồi sao, Thẩm Cửu Ức còn từng mời chúng ta dùng bữa mà. Anh đường đường là Sở tiên sinh, đi cổng VIP là hợp lý quá rồi. Lối vào thông thường này chỉ có loại tôm tép mới đi thôi”, Thu Mộc Doanh kiêu ngạo nói, sau đó bảo người trong nhà đi theo họ, cùng hưởng thụ sự phục vụ VIP sang trọng này.  

             Mấy chiếc xe của nhà họ Thu chạy theo rất nhanh. Vị bảo vệ trước đó bị Thu Mộc Doanh mắng vừa thấy nhóm người Sở Văn Phi muốn đi lối VIP, bèn cười khẩy: “Một đám người thấp kém mà cũng muốn đi cổng VIP, có khác gì tự chuốc nhục vào thân?”  

             Quả nhiên.  

             Vừa đến trước cổng, bọn người Sở Văn Phi đã bị cản lại. Cánh cổng còn chẳng được mở ra, đừng nói là cho họ vào trong.  

             Thu Mộc Doanh bất mãn xuống xe nói lý, vừa chỉ về chiếc Mercedes-Benz ban nãy vừa giận dữ hỏi: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bọn họ được chạy vào còn chúng tôi thì không chứ?!”  

             “Chẳng có dựa vào cái gì cả. Các vị không đủ tư cách để vào bằng cổng VIP, còn không mau rời đi!”, bảo vệ thẳng thừng đuổi người, không muốn phí lời với họ nữa.  

             Đúng lúc ấy, chiếc Mercedes-Benz S600 vừa chạy vào đã dừng lại. Cửa xe mở ra, một nam hai nữ bước xuống.  

             Bóng dáng ba người vừa bước xuống và đường nét khuôn mặt có phần mơ hồ của họ xuất hiện dưới ánh đèn mờ tối, khiến đám người Khương Hồng đều sững ra.  

             “Ơ?”  

             “Người kia, sao lại giống Thu Mộc Trân thế?”  

             “Mẹ nó, người đàn ông ấy cũng có phần giống tên bất tài Diệp Phong!”  

             Đám người nhà họ Thu đều kinh ngạc.  

             “Mẹ kiếp, Thu Mộc Trân!?”  

             “Cái gia đình thấp kém ấy sao mà có Mercedes-Benz S600 được chứ? Lại còn là loại S600 cao cấp”.  

             “Huống chi đây là khách sạn năm sao. Họ làm gì có tiền đến đây ăn, lại còn đi cổng VIP?”  

             Thu Mộc Doanh khinh khỉnh nói.  

             Những người khác cũng vội gật gù: “Cũng đúng. Nhà đấy nghèo như vậy, lại còn lấy một thằng chồng vô dụng, không nhờ cậy người khác thì cả đời này cũng chẳng ăn nổi một bữa ở khách sạn năm sao đâu”.  

             Người nhà họ Thu không nghĩ nhiều nữa, chỉ cho là mình nhìn nhầm.  

             Thu Mộc Doanh lại ở trước cổng ầm ĩ với bảo vệ một lúc. Thấy đối phương kiên quyết không mở cổng, họ cũng hết cách, đành sa sầm mặt mũi chạy về chỗ cũ để tiếp tục chờ.  

             Không thể giả vờ oai phong, lại còn bị bẽ mặt, Thu Mộc Doanh cũng ngoan ngoãn hơn, không mắng chửi nữa. Nhưng giờ lại đến lượt Vương Xảo Ngọc lên tiếng: “Chắc là tên bảo vệ ấy mới đến nên không biết Văn Phi. Chứ Văn Phi đã ra mặt rồi, sao lại có chuyện không giải quyết được?”  

             “Thẩm Cửu Ức còn phải chạy theo nịnh nọt, ông chủ khách sạn thì kính cẩn gọi “Sở tiên sinh”, Văn Phi nhà tôi là con nhà vọng tộc đấy”.  

             Những người khác nghe vậy chỉ gật đầu cười hùa.  

             Sau khi họ đã đợi ở ngoài trời suốt nửa giờ đồng hồ, lối vào khách sạn rốt cuộc cũng thông thoáng hơn. Họ lái xe vào trong, sau đó được Sở Văn Phi dẫn đường vào khách sạn.  

             “Tiên sinh có đặt trước chưa ạ?”, lúc này, một nhân viên phục vụ bèn tiến đến hỏi.  

             Sở Văn Phi liếc nhìn đối phương: “Cậu là ông chủ ở đây à?”  

             Phục vụ hơi bối rối, nhưng vẫn thành thật đáp rằng “không phải”.  

             “Thế thì im. Bảo ông chủ của các cậu ra đây tiếp đón Sở Văn Phi - Sở tiên sinh”, Sở Văn Phi kiêu ngạo nói.  

             Nhiều người ở gần đó đều liếc mắt nhìn sang, bụng nghĩ không biết là ai mà quyền quý như vậy?  

             Nhân viên phục vụ ngẩn ra, không dám trái lời, bèn chạy lên lầu báo cáo lại.  

             Lát sau, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục mỉm cười xuất hiện: “Xin lỗi tiên sinh. Ông chủ của chúng tôi có việc, bảo tôi phụ trách nghênh đón. Tôi là quản lý bộ phận lễ tân ở đây. Tiên sinh có yêu cầu gì, cứ việc nói ạ, dù sao mọi người cũng là người thân của Sở tiên sinh”.  

             Vị quản lý này nhận ra Sở Văn Phi. Lần trước Thẩm Cửu Ức bao trọn nơi này để mời Diệp Phong, vị quản lý cũng có mặt ở đây, nên biết đám người trước mặt là người nhà của anh. Nể mặt Diệp Phong, vị quản lý cũng lễ độ tiếp đón họ.  

             “Chỉ là một tên quản lý cỏn con mà cũng biết mặt chúng tôi à? Được đấy”.  

             “Nhìn thấy nhà chúng tôi rồi chứ? Mau tìm chỗ ngồi đẹp nhất và lên một bàn tiệc Mãn Hán như lần trước đi nhé”.  

             Sở Văn Phi vênh váo ra vẻ, nom rất cao ngạo, mũi cũng hếch đến tận trời.  

             “Văn Phi oai thật, còn được quản lý đích thân ra đón”, bác Hai Khương Hồng ở gần đó bèn cảm thán. Vì mải nhìn Sở Văn Phi mà bà ta không nhìn đường, nên đã tông phải một người.  

             “Xin lỗi, xin lỗi ạ”, khách đến đây chẳng phú thì quý, Khương Hồng sợ mình tông trúng một vị tai to mặt lớn nào đấy nên lập tức cung kính xin lỗi.  

             “Không sao, bác Hai, không để bụng đâu mà”.  

             “À, vậy thì cảm ơn tiên sinh…”  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận