Khương Hồng như phát điên, cứ như gặp ma giữa ban ngày.
Bà ta không thể ngờ người mình vừa đụng phải chính là tên cháu rể ở rể kia.
"Lại còn không để bụng?"
"Không để bụng cái đầu cậu ấy!"
"Một tên vô dụng như cậu có tư cách để bụng sao?"
"Đúng là buồn cười muốn chết, một thằng ở rể, ở dưới quê lên mà dám ra oai nói rằng mình không tính toán với tôi sao?"
Khương Hồng cảm thấy rất tức cười, cho rằng Diệp Phong đúng là một tên thiểu năng, hết nói nổi.
Nếu là nhân vật lớn nào đó nói câu đó thì còn được. Nhưng một tên nghèo dớt mồng tơi ở dưới quê lên lại còn ra vẻ cành cao thì chỉ khiến người khác thấy chán ghét mà thôi.
"Cậu đào đâu ra sự tự tin đó vậy!"
Khương Hồng mắng với vẻ khinh miệt, cảm thấy gặp phải Diệp Phong đúng là xúi quẩy.
Những người khác nghe tiếng mắng chửi của Khương Hồng thì đều nhìn về phía đó. Thấy người vừa bị mắng là Diệp Phong, ai nấy đều kinh ngạc.
"Diệp Phong?"
"Mẹ nó, anh đúng là cái loại âm hồn bất tán!"
"Lần trước không bảo các người tới, các người mặt dày mày dạn tự mò tới. Lần này cũng vẫn vô liêm sỉ như vậy sao?"
"Chúng tôi cho anh đến đây sao?"
Thu Mộc Doanh cũng giận dữ quát lên.
Cô ta lần đầu tiên thấy một kẻ mặt dày như vậy.
"Đúng vậy, đúng là thiên hạ vô địch về khoản vô liêm sỉ", Khương Hồng cũng phụ họa theo với vẻ chán ghét.
"Bác Hai, Thu Mộc Doanh, hai người đừng hiểu lầm. Chúng tôi không đến cùng với hai người mà là có người mời chúng tôi tới ăn tối, hoàn toàn không liên quan gì đến hai người", lúc này Thu Mộc Trân vừa đi ra từ nhà vệ sinh. Thấy hai người kia đang mắng nhiếc Diệp Phong, cô đi tới lạnh lùng nói.
Vương Xảo Ngọc nghe vậy thì phá lên cười, nói: "Hai đứa chúng bay á? Mời hai đứa bay ăn cơm ở nhà hàng năm sao này á? Đừng chọc cười người khác nữa, tôi thấy các người muốn ăn ké Văn Phi nhà tôi nên mới tới ăn chực thì có".
"Lần trước ăn chực thì cũng thôi đi, lần này lại tới nữa. Quả nhiên chưa từng gặp đôi vợ chồng nào vô liêm sỉ như vợ chồng nhà này".
Sở Văn Phi lúc này cũng vừa đi ra, cười nhạt nói: "Mẹ, mẹ dây dưa với loại người thiếu hiểu biết này làm gì? Người ta đã nói mình được mời, không đi cùng chúng ta thì cứ mặc kệ họ. Người ta có tiền mà".
"Đúng rồi, giám đốc Vương phải không? Ông đã nghe thấy chưa? Mặc dù họ là họ hàng với chúng tôi, nhưng họ không đi cùng chúng tôi. Cho nên lúc tính tiền thì cứ chia ra. Chúng ta tính của chúng ta, họ tính của họ. Đối với hai người này, nhà hàng các ông muốn tính thế nào cũng được, không cần vì nể mặt tôi mà giảm giá hay miễn phí cho họ".
"Dù gì đồng tiền đâu có dễ kiếm, tiền chứ có phải lá chuối đâu. Loại người chỉ thích ăn chực nằm chờ này thì không thể dung túng được, kẻo họ lại quen thói".
"Đã nghe rõ chưa?"
Sở Văn Phi vỗ vai giám đốc Vương, cười lạnh nói.
Giám đốc Vương không dám nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy, giám đốc Vương. Ông cứ làm theo lời Sở Văn Phi tiên sinh đây nói, lát nữa lúc thanh toán, giá như nào thì tính như vậy, không cần nể mặt ai hết".
Diệp Phong nhếch miệng nở một nụ cười khó hiểu. Nói dứt lời, anh và Thu Mộc Trân cùng rời khỏi đó.
"Cái thằng vô dụng còn thích làm màu này!"
"Nó thực sự nghĩ nhà hàng năm sao này ai cũng vào ăn được hay sao?"
"Không có Văn Phi nhà mình trả tiền thì để xem lát nữa thanh toán, anh ta lấy gì ra trả?", mấy người nhà Thu Mộc Doanh đắc ý cười".
"Đúng vậy, đúng vậy, vợ chồng nhà này đúng là không bình thường. Ăn chực thì không nói, nhưng lại còn ra vẻ kiêu ngạo?"
"Đúng là con nhà lính tính nhà quan!", đám người nhà họ Thu lại một phen mỉa mai châm chọc, nhìn hai vợ chồng Diệp Phong như thể đang xem chuyện cười.
"Được rồi, chỉ là hai tên hề mà thôi. Các cô các bác đừng chấp làm gì, lại ảnh hưởng đến tâm trạng tối nay".
"Mọi người mau ngồi đi".
"Lát nữa cứ ăn thỏa thích nhé".
"Muốn ăn gì thì gọi nấy, cứ món đắt mà gọi".
"Sở Văn Phi cháu không thiếu tiền!"
Sở Văn Phi vô cùng hào sảng, dù gì thì Thẩm Cửu Ức cũng đã nói rồi, Sở tiên sinh tới ăn ở đây thì lúc nào cũng được miễn phí, cho nên anh ta chẳng e dè gì. Thế thì tội gì mà không làm màu?
Thế nên, hai vợ chồng Sở Văn Phi mới hồ hởi mời mọc mọi người như vậy.
Lúc gọi món, Sở Văn Phi cũng vô cùng hào sảng.
Anh ta không gọi theo món mà gọi hẳn theo trang, chẳng thèm nhìn giá, chẳng thèm chớp mắt.
"Văn Phi, thế là được rồi. Các bác đã được ăn tiệc hoàng gia rồi, lại còn gọi thêm nhiều như vậy làm gì?"
"Như vậy không phải rất lãng phí sao?", mấy người Khương Hồng thi nhau khuyên nhủ.
Nhưng Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh không thèm quan tâm.
"Không sao đâu bác Hai".
"Nhà cháu không thiếu tiền!"
"Cứ gọi nhiều vào, món nào cũng thử một ít".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!