"Được, ý kiến này hay lắm!", đám người kia cũng cười theo.
"Đúng rồi, Văn Phi, cháu không đi thanh toán sao?", lúc này Khương Hồng thấy Sở Văn Phi thản nhiên đi qua quầy thanh toán mà không mảy may có ý định trả tiền thì nghi hoặc hỏi.
Thu Mộc Doanh vừa nghe vậy thì lập tức vênh mặt lên, kiêu ngạo cười đáp: "Bác Hai, bác không biết đó thôi. Nhà hàng này là của ông chủ lớn Thẩm Cửu Ức, ông ấy tôn kính gọi Văn Phi nhà cháu là Sở tiên sinh. Văn Phi đến đây ăn uống là nể mặt bọn họ, bọn họ không cho thêm tiền thì thôi chứ làm gì có chuyện đòi tiền chúng cháu?"
Sở Văn Phi châm điếu thuốc, giả vờ hút một hơi, sau đó dương dương tự đắc cười đáp: "Đúng vậy, bác Hai. Cháu tới đây ăn lúc nào cũng được miễn phí. Lần trước chính tổng giám đốc Thẩm đã ra lệnh như vậy, làm gì có ai dám thu tiền của cháu?!"
Đám người kia nghe vậy thì càng kinh ngạc, trong lòng nghĩ sau này phải cung kính, tìm cách kết thân với Sở Văn Phi này. Người có thể khiến Thẩm Cửu Ức đích thân ra lệnh miễn phí tiền ăn như vậy thì phải là nhân vật VIP thế nào chứ?
Thế nhưng, đúng lúc đám người kia đang nịnh hót Sở Văn Phi thì giám đốc Vương bước tới, lịch sự hỏi han: "Các cô các bác, còn cả Sở tiên sinh có hài lòng về bữa ăn hôm nay không ạ?"
"Hài lòng, hài lòng".
"Thật không ngờ giám đốc Vương đích thân ra tiễn, Văn Phi có máu mặt thật đấy", đám đông thấy giám đốc Vương đích thân ra hỏi thăm thì lại càng kính nể Sở Văn Phi.
"Ồ, giám đốc Vương tới đó à", Sở Văn Phi ra vẻ cành cao, trầm giọng xuống nói với vẻ hống hách: "Buổi tiệc tối nay tôi rất hài lòng. Nhưng có duy nhất một điểm trừ, đó là bảo vệ ở cửa lối đi VIP vào nhà hàng các ông không phân biệt được đâu là khách quý, thậm chí còn định không cho tôi vào. Tôi cảm thấy nên đổi người khác thì tốt hơn".
Giám đốc Vương gật đầu cười nhưng trong bụng thì cảm thấy hạn hán lời.
Trong bụng ông ta đang nghĩ cái tên này làm gì có tư cách mà đi lối đó, hắn tưởng mình là VIP thật sao? Nếu không phải vì nể mặt Diệp Phong thì với cái giọng hống hách này, giám đốc Vương đã cho hắn một bạt tai từ lâu.
Nhưng giám đốc Vương ngoài mặt vẫn nhã nhặn đáp: "Cảm ơn ý kiến đóng góp của Sở tiên sinh, chúng tôi sẽ suy xét vấn đề này".
"Nếu không còn vấn đề gì nữa, mời tiên sinh thanh toán ở bên này".
"Cái... Cái gì?"
Sở Văn Phi lúc này khóe mắt giật giật, mặt sa sầm lại.
Đám người Khương Hồng cũng sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Chẳng phải Sở Văn Phi nói không phải trả tiền sao?
Sao lại như tự tát vào mặt mình thế này?
"Giám đốc Vương, ông vừa nói gì cơ? Tôi cho ông thêm một cơ hội sắp xếp lại từ ngữ", Sở Văn Phi rất không vui, mặt sầm lại.
Giám đốc Vương thì vô cùng ngạc nhiên, không biết mình đã nói sai điều gì nên hỏi lại: "Chính là thanh toán đó, không phải ăn xong thì nên thanh toán sao?"
"Hỗn xược! Một tên giám đốc quèn mà cũng đòi bắt chồng tôi trả tiền? Đến tổng giám đốc của các người cũng không có gan làm vậy".
"Tôi thấy ông không biết chồng tôi là ai rồi, chồng tôi là Sở Văn Phi, là Sở tiên sinh mà Thẩm Cửu Ức lúc gặp còn phải cung kính", Thu Mộc Doanh giận dữ quát.
Giám đốc Vương ngẩn người ra, còn Thu Mộc Doanh lại tưởng giám đốc Vương đang sợ hãi nên tiếp tục khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Biết mình gây ra họa rồi chứ gì? Cái tên đê tiện này, còn không mau xin lỗi chồng tôi đi".
"Xin lỗi cái đầu cô ấy!", giám đốc Vương giận điên người, tát Thu Mộc Doanh một phát đau điếng rồi quát lại.
"Lại còn chồng cô? Chồng cô là cái thá gì!"
"Dám giở trò lưu manh ở nhà hàng Vân Cảnh này chỉ có các người mà thôi".
"Sống trong xã hội pháp trị này mà còn muốn ăn quỵt à?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!