Ba triệu sáu trăm tám mươi nghìn tệ?
Sở Văn Phi chết đứng, anh ta ban nãy còn hơi chếnh choáng say, nghe xong con số này thì lập tức tỉnh táo hẳn.
Anh ta mở mắt to hết cỡ, con ngươi như sắp nhảy cả ra ngoài. Tay anh ta run rẩy đến nỗi điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
"Mẹ nó!"
"Có nhầm không vậy?"
"Hơn ba triệu tệ?"
"Các người giỡn mặt tôi hả!"
Sở Văn Phi như phát điên.
Anh ta vốn nghĩ bữa cơm này chỉ có vài nghìn, cùng lắm là vài chục nghìn tệ. Nhưng mẹ nó, có đánh chết anh ta cũng không thể ngờ bữa ăn này lại có giá hơn ba triệu tệ.
"Tiên sư!"
"Nghĩ tôi là thằng ngu chắc!"
"Cùng lắm là ba trăm nghìn tệ, đừng có nói phét!"
"Đây khác nào giết người đâu".
Sở Văn Phi như muốn nổ tung, lao vào giám đốc Vương chửi bới.
Giám đốc Vương vẫn bình tĩnh như cũ, cười lạnh đáp: "Tiểu Lưu, đưa hóa đơn cho anh ta. Để vị tiên sinh này nhìn kỹ từng khoản chi phí một, cho anh ta khỏi nói nhà hàng chúng ta lừa khách".
Sau đó, nhân viên lễ tân nghe lời giám đốc Vương, liệt kê từng khoản chi phí ra.
Nhìn tờ hóa đơn dài dằng dặc, mặt Sở Văn Phi sớm đã tím ngắt, lắp bắp hỏi: "Có... Có nhiều như vậy sao?"
"Thế nào? Đến giờ vẫn không chịu nhận sao? Riêng bữa tiệc hoàng gia thôi đã mấy trăm nghìn tệ, anh còn gọi những món đắt tiền nhất cho hai mâm, vậy là đã gần một triệu tệ rồi. Lại thêm chỗ rượu kia, những loại anh gọi đều là rượu quý, chỉ riêng một chai vang Lafite kia cũng đã ba trăm hai mươi nghìn tệ rồi".
"Người nhà anh đã uống bao nhiêu chai? Không đếm hay sao?"
"Còn nữa, người nhà anh lúc về còn mang theo hai bình rượu quý, chính là bình mà mấy người đằng sau anh đang cầm kia kìa. Bình Ngưu Lan Sơn kia từ năm 1949 đã vài chục nghìn tệ rồi, bình rẻ nhất cũng là rượu Mao Đài quý".
"Tôi làm giám đốc bao nhiêu năm rồi, vậy mà lần đầu tiên thấy đám người kì lạ như người nhà anh. Đã cơm no rượu say rồi mà còn mang thêm rượu về".
"Nghĩ tiền của nhà hàng chúng tôi là lá chuối hay sao? Lại còn muốn được miễn phí, cứ mơ giấc mộng Xuân Thu đó đi!"
Giám đốc Vương cũng bị lũ người này làm cho tức lắm rồi. Bây giờ ông ta đã hiểu ra lý do tại sao người nhà này lại ăn thùng uống vại như vậy, hóa ra là vì nghĩ được miễn phí.
"Đúng là mặt dày vô liêm sỉ!"
Giám đốc Vương lạnh lùng quát.
Đám người Thu Quang tự biết mình đuối lý nên mặt mày đỏ lựng lên, không dám nói lại câu nào.
"Văn Phi, bỏ đi bỏ đi, thanh toán đi".
"Bao nhiêu của ngon vật lạ như vậy, bỏ ra đôi ba triệu cũng là bình thường".
Mấy người Thu Quang chỉ muốn thanh toán cho nhanh rồi rời khỏi đó, đứng đây mất mặt chết đi được".
Còn số tiền hơn ba triệu kia có nhiều không?
Đương nhiên là rất nhiều, nhưng bọn họ không quan tâm, dù gì cũng là tiền của Sở Văn Phi cơ mà.
Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh giờ cũng muốn dàn xếp cho ổn thỏa, nhanh chóng rời đi, cùng lắm là mai tìm cách tính sổ sau.
"Đúng vậy, ông hung dữ làm gì chứ? Văn Phi nhà chúng tôi là thiếu gia nhà giàu, lại thiếu tiền trả cho ông chắc?"
"Văn Phi, rút tiền ra tát vào mặt ông ta", Khương Hồng cũng thúc giục.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!