Sở Văn Phi trên người tất cả chỉ có mấy trăm nghìn tệ, dù có dốc hết ví ra cũng chỉ có năm trăm nghìn tệ, đến số lẻ của hóa đơn cũng không trả nổi. Anh ta lấy cái gì ra trả bây giờ?
"Văn Phi, đừng ngẩn ra đó nữa".
"Mau trả tiền rồi chúng ta về thôi".
"Cả nhà chúng ta bị chặn ở đây còn chưa đủ mất mặt hay sao", Khương Hồng lúc này trong tay vẫn ôm hai bình rượu, nhìn những người đi qua đang chỉ trỏ vào mình nên vội vã giục Sở Văn Phi.
"Bà ngậm mồm vào cho tôi!"
"Ba triệu nói thì dễ, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Đồ ăn là cả nhà ăn, trên người tôi tất cả chỉ có năm trăm nghìn tệ. Hơn ba triệu còn lại, nhà họ Thu các người tự nghĩ cách".
"Đúng là một đám cường hào ác bá, trong đó uống rượu còn chưa đủ, đi về lại còn ôm thêm? Sao không chuyển luôn cái nhà hàng về nhà các người đi?"
Sở Văn Phi lúc này không nghĩ đến thể diện gì nữa, mắng như tát nước vào mặt người nhà họ Thu. Ba triệu là tiền chứ có phải lá chuối đâu?
Thu Quang, Khương Hồng và những người khác đều sững sờ, mặt xanh như tàu lá chuối lắp bắp: "Văn... Văn Phi, sao cháu lại như vậy?"
"Là cháu nói sẽ mời cả nhà, sao giờ lại bắt chúng ta trả tiền?"
Lại còn tận ba triệu?
Bán cả công ty nhà họ Thu đi chắc cũng chỉ được khoảng mười triệu.
Rõ ràng là những người nhà họ Thu cũng không trả nổi bữa ăn này.
Tất nhiên, bán nhà bán xe chắc chắn sẽ gom đủ tiền.
Nhưng rõ ràng là chẳng ai muốn làm thế cả.
Thậm chí, người nhà Thu còn không muốn bỏ ra một xu một cắc nào.
“Cậu nói là cậu mời tiệc mà, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi bỏ tiền ra chứ?”
“Khi nãy khua môi múa mép ghê gớm lắm, hóa ra toàn là nói khoác!”
“Không có tiền mà còn tỏ vẻ giàu có?!”
“Làm cả gia đình này phải mất mặt chung với cậu”.
Động đến chuyện tiền nong là người nhà họ Thu trở nên độc mồm độc miệng ngay. Chẳng ai giữ thái độ cung kính và khách sáo với gia đình Sở Văn Phi như ban nãy nữa.
Đặc biệt là bác Hai Khương Hồng. Vừa rồi bà ta là người tích cực nịnh nọt Sở Văn Phi nhất, giờ là cũng người oang oang mắng Sở Văn Phi to nhất.
“Ai mời thì người đó trả tiền”.
“Bảo chúng tôi bỏ tiền à, mơ đi!”, Khương Hồng kiên quyết nói.
Một bên là chồng mình, một bên là họ hàng nhà mình, Thu Mộc Doanh vô cùng khó xử.
Có điều cô ta tính toán một hồi, rốt cuộc vẫn khuyên giải Sở Văn Phi: “Văn Phi à, chỉ có ba triệu thôi. Mình trả đi. Anh không có đủ thì tìm bố anh vậy. Bữa tiệc tối nay dù gì cũng là chúng mình mời mà. Bảo chú bác của em bỏ tiền ra thì sau này em làm sao nhìn mặt người nhà ngoại nữa chứ!”
Sở Văn Phi nghe cô ta nói vậy thì cáu ầm lên!
“Tìm bố tôi? Sao cô không đi mà nhờ bố cô ấy?”
“Con đàn bà thối, đến lúc này mà cô vẫn lo lắng cho mặt mũi của cô cơ đấy!”
“Biết thế thì tôi đã nghe lời bố tôi, không kết hôn với đồ đần độn như cô rồi!”
Sở Văn Phi đã thật sự nổi giận. Đã đến lúc này mà Thu Mộc Doanh vẫn chỉ biết nghĩ đến thể diện và lòng hư vinh của cô ta.
Lại còn bảo anh ta gọi điện nhờ bố? Cô ta đúng là không biết xấu hổ mà!
“Được, không muốn trả tiền thì thôi vậy. Cứ ngồi đây cả đi”.
Không biết có phải do Sở Văn Phi uống say rồi không, mà anh ta trong cơn giận dữ đã quyết định đâm lao theo lao, ai làm gì cũng mặc kệ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!