Trong phòng ngủ, Thu Mộc Trân sờ lên khuôn mặt ửng đỏ của mình. Đã ngần ấy năm trôi qua, vậy mà đến khi nghe Diệp Phong nhắc đến, Thu Mộc Trân mới sực nhận ra cô đã trở thành con dâu nhà người ta từ rất lâu rồi.
Bỗng có thêm một người bố một người mẹ khiến cô Ba nhà họ Thu cảm thấy rất lạ.
“Đã lâu như vậy rồi, mà mình vẫn chưa có cơ hội gặp mẹ Diệp Phong”.
Nghĩ đến đây, Thu Mộc Trân tự dưng thấy hơi áy náy.
Ba năm qua, cô đã không làm tròn bổn phận của một người vợ.
“Không đúng. Mình là vợ Diệp Phong khi nào chứ?”
“Mình là người sẽ ly hôn với anh ta trong tương lai mà!”
Thu Mộc Trân lúc này đang hậm hực như một đứa trẻ con vậy.
Cô vẫn kiên trì giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Xem ra, Thu Mộc Trân vẫn chưa dám đối diện với sự thật rằng, cô sắp bị Diệp Phong chinh phục hoàn toàn rồi.
Sáng hôm sau, sau khi Thu Mộc Trân đến công ty không lâu, Diệp Phong đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi và đem rác xuống lầu.
Từ Lôi đã chờ ở dưới lầu từ lâu.
Thấy Diệp Phong đem rác xuống, cô bèn bật cười: “Sở tiên sinh đúng là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình. Ai làm vợ anh chắc chắn rất hạnh phúc”.
Diệp Phong cười đáp: “Ừ, tôi cũng thấy thế đấy. Nhưng tiếc thật, cô đã hết cơ hội rồi, chỉ có thể đứng ở ngoài ngưỡng mộ thôi”.
Từ Lôi không hề tức giận, chỉ cười nhẹ: “Cũng chưa chắc. Tôi có lòng tin với sức hút của mình lắm”.
“Vậy sao? Thế thì chờ xem”, Diệp Phong vứt rác xong thì lên xe của Từ Lôi.
“Cô tìm được nhà chưa?”
“Anh yên tâm, ổn thỏa cả rồi. Đúng như yêu cầu của anh, một căn biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô Vân Châu, quan trọng nhất là cách xa nơi này”, Từ Lôi đáp.
“Ừm. Cô đưa tôi đến đó đi”.
Diệp Phong không tỏ thái độ gì. Ngắm nhìn hàng cây ngô đồng bên đường vụt qua tầm mắt, anh nhủ thầm trong lòng.
“Mộc Trân, vì sự an toàn của em, anh đành tạm thời rời xa em một thời gian vậy”.
Soạt.
Bánh xe lăn nhanh, chiếc Mercedes-Benz chở Diệp Phong xé toang màn trời, phóng đến một nơi xa.
Mặt trời nhô lên từ đằng Đông, tựa như bánh xe khổng lồ nhuộm đỏ cả chân trời!
Ở nhà họ Thu, sau khi tỉnh dậy, ông cụ Thu bỗng nhận ra nhà mình vô cùng vắng vẻ.
Vì để chăm sóc cho ông cụ và thuận tiện bàn bạc chuyện công ty, gia đình ông Cả và ông Hai đều sống ở ngôi nhà này.
“Thằng Cả?”
“Thu Quang?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!