Diệp Phong hỏi Vương Khải Văn, người ở gần anh nhất.
Vương Khải Văn liếc nhìn anh. Trông thấy Diệp Phong ăn mặc thô kệch quê mùa, cô ta lập tức tỏ ý khinh thường. Cô ta nghĩ bụng, đây chắc lại là một tên từ quê lên thành phố làm công, vừa nhìn đã thấy nhà quê rồi.
“Lấy số? Ra khỏi cửa, rẽ trái rồi đi thẳng thêm hai trăm mét nữa, có một ngân hàng thương mại nông thôn. Anh đến đấy mà lấy số, nhé?”
“Ngân hàng Hồng Kỳ chúng tôi là ngân hàng quốc tế, chỉ tiếp đón giới thượng lưu, không tiếp người nhà quê đâu”.
Vương Khải Văn khinh bỉ nói, không buồn nhìn đến Diệp Phong. Nếu không phải vì phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp, cô ta còn chẳng muốn tiếp chuyện với kẻ quê mùa này mà sẽ gọi bảo vệ vào đuổi cổ ngay.
Lại còn rút tiền cơ?
Rút có một, hai trăm tệ ít ỏi mà cũng vác mặt vào đây rút?
Ngân hàng Hồng Kỳ là nơi mà tên nhà quê này có thể đến ư?
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Diệp Phong lập tức biến mất, chân mày anh nhíu lại.
“Tiên sinh muốn làm gì ạ, tôi lấy số giúp anh nhé?”. Vào lúc này, Lý Hiểu Hồng lại xuất hiện với nụ cười rạng rỡ. Giày cao gót gõ nhẹ xuống sàn, cô ấy vui vẻ tiến về phía Diệp Phong.
“Hừ, lại còn niềm nở với một tên nghèo khổ như thế nữa cơ. Đúng là vật họp theo loài”, khẽ cười khẩy, Vương Khải Văn vô cùng ghét bỏ loại nghèo hèn như Diệp Phong và Lý Hiểu Hồng.
Làm đồng nghiệp của kẻ quê mùa này đã là nỗi sỉ nhục đối với Vương Khải Văn rồi.
Đúng lúc ấy, có một đôi nam nữ mở cửa bước vào. Thấy họ xuất hiện, vẻ khinh miệt trên mặt Vương Khải Văn lập tức tan biến, thay vào đó là thái độ đon đả và nịnh nọt.
“Sếp Vương, anh đến rồi!”
“Ừm”, Vương Vũ khẽ gật đầu, một tay cầm điện thoại, tay còn lại ôm vòng eo thon thả của cô nàng đi cạnh, “Tôi đến rút tiền. Nhanh lên nhé, tôi đang gấp. Chốc nữa tôi còn phải tham gia một buổi đấu giá cao cấp đấy”.
“Ha ha, sếp Vương yên tâm ạ. Anh là khách quý của ngân hàng, chúng tôi sẽ ưu tiên xử lý giúp anh ngay”, Vương Khải Văn tươi cười xu nịnh. Dáng vẻ cung kính và nịnh hót kia, hoàn toàn trái ngược với thái độ xem thường Diệp Phong vừa nãy.
Ngay sau đó, Vương Khải Văn đã lấy giấy tờ của Vương Vũ và đến máy lấy số. Trong khi Diệp Phong còn đang tìm giấy tờ của mình, Vương Khải Văn đã thẳng thừng đẩy anh và Lý Hiểu Hồng sang một bên.
“Chị Văn à, chị làm gì vậy? Diệp tiên sinh còn chưa lấy số mà?”, Lý Hiểu Hồng bất bình thay Diệp Phong.
Vương Khải Văn tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ là một kẻ nhà quê thôi, chờ một lát đi. Sếp Vương là khách quý của ngân hàng, là tổng giám đốc của một công ty đại chúng đấy. Đắc tội vị khách quý này, liệu một thực tập sinh như cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Chẳng buồn để tâm đến lời phàn nàn của hai người họ, Vương Khải Văn khinh khỉnh đáp.
Nếp nhăn ở vùng lông mày của Diệp Phong ngày càng hằn sâu hơn. Anh bực bội nói: “Tôi đến trước, vì sao phải đợi?”
Vương Khải Văn nghe vậy thì bật cười ngay tức khắc.
“Ha, người thì kém cỏi mà tính khí thì ngạo mạn quá nhỉ?”
“Một người quê mùa, nghèo hèn như anh mà cũng dám so bì với sếp Vương?”
“Năm nào sếp Vương cũng giao dịch hàng chục triệu tệ ở ngân hàng chúng tôi đấy. Anh thì sao? Chắc cả đời này anh cũng không thấy được một khoản tiền lớn như thế đâu nhỉ. Anh lấy cái gì để so sánh với sếp Vương?”
“Còn không ngoan ngoãn rời khỏi đây và sang ngân hàng thương mại nông thôn rút tiền đi. Đấy mới là nơi mà tên nông dân nhập cư như anh nên đến”.
Nhìn anh đầy khinh miệt, Vương Khải Văn cười khẩy, sau đó tiến về phía Vương Vũ.
“Tiểu Văn à, có chuyện gì vậy? Hồng Kỳ chẳng phải là ngân hàng cao cấp à? Sao lại tiếp đón hạng người ô hợp này?”, nhìn Diệp Phong đứng ở phía trước, Vương Vũ lập tức chau mày lại.
Như thể, chỉ đứng cùng một người như Diệp Phong thôi đã là một sự xúc phạm rất lớn đối với hắn vậy.
Vương Vũ là kẻ đã quen trên ngồi trốc, trong lòng hắn luôn ảo tưởng bản thân là tầng lớp ưu tú hơn người.
Vương Khải Văn vội vã giải thích: “Sếp Vương yên tâm ạ, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ta đi ngay. Tôi xin đảm bảo, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”.
“Ừm”, bấy giờ Vương Vũ mới gật gù hài lòng, đoạn nói tiếp, “Được rồi, mau rút tiền cho tôi đi. Rút năm trăm nghìn tiền mặt trước. Cứ yên tâm. Mấy hôm nữa phía công trình thanh toán một triệu, tôi sẽ gửi cả vào ngân hàng. Không làm ảnh hưởng đến thành tích của cô đâu”.
Nhân viên ngân hàng đều được giao chỉ tiêu về tiền gửi tiết kiệm mỗi tháng của khách hàng, chỉ tiêu này có liên quan đến tiền thưởng của họ. Nghe Vương Vũ nói thế, tất nhiên Vương Khải Văn vui vẻ vô cùng. Cô ta lắc lư đi rút tiền cho Vương Vũ, còn không quên mỉa mai Diệp Phong vài câu: “Sao hả, đã thấy rõ khác biệt chưa? Người ta rút một lần năm trăm nghìn đấy. Còn anh? Năm mươi, hay một trăm tệ?”
“Ha ha”.
Có không ít người ở đấy cười phụ họa.
Lúc này Vương Vũ cũng vênh váo hất cằm, tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cảm giác hơn người lại tăng vùn vụt.
“Diệp tiên sinh, mong anh đừng để bụng. Người quyền quý có cách sống của họ, người nghèo khó cũng có cách sống của riêng mình. Anh muốn rút bao nhiêu tiền ạ, tôi sẽ rút giúp anh. Anh yên tâm, dù là một trăm hay hai trăm tệ, ngân hàng cũng sẽ rút cho anh ạ”. Không cười nhạo Diệp Phong như những kẻ khác, Lý Hiểu Hồng vẫn nhẫn nại hỏi anh.
Diệp Phong không tỏ thái độ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ngân hàng này hiện có bao nhiêu tiền?”
Lý Hiểu Hồng ngẩn người, không rõ vì sao Diệp Phong lại đột ngột hỏi câu này.
Có lẽ là do tò mò?
Lý Hiểu Hồng cũng không giấu giếm: “Thưa tiên sinh, bình thường ngân hàng nhỏ mỗi ngày sẽ có vài trăm nghìn tệ, ngân hàng lớn hơn một chút thì con số lên đến hàng triệu. Nhưng ngân hàng Hồng Kỳ của chúng tôi là ngân hàng cao cấp, mỗi ngày có khoảng hai mươi triệu tiền mặt ạ”.
“Được. Rút hết cho tôi”.
“Sao ạ?”, Lý Hiểu Hồng còn ngỡ mình nghe nhầm, vội hỏi lại lần nữa.
“Tôi nói, toàn bộ tiền mặt ở ngân hàng này, tôi rút hết!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa ném thẻ ngân hàng đánh “cạch” lên quầy. Chiếc thẻ màu đen, xung quanh có hoa văn vàng, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Khoảnh khắc chiếc thẻ ấy xuất hiện, ai nấy đều có cảm giác khí chất cao quý và bí ẩn cũng toát ra từ đấy.
“Đây… đây là?”
“Thẻ đen viền vàng?”
“Đây là thẻ đen vàng, loại thẻ tín dụng cao cấp nhất của ngân hàng Hồng Kỳ?”, một nhân viên kỳ cựu hiểu biết nhiều trong ngân hàng thất thanh kêu lên.
Gì cơ?
Thẻ tín dụng cao cấp nhất?
Thẻ đen vàng?
Trong tích tắc, cả ngân hàng chìm trong sự im lặng chết chóc, không khí gần như ngưng đọng.
“Chuyện… chuyện… chuyện này, làm sao có thể chứ?”
“Tên nghèo khổ này làm sao lại có thẻ đen vàng?”, Vương Vũ cũng sững sờ, trong lòng khẽ run lên.
Vương Vũ đã giao dịch với ngân hàng Hồng Kỳ nhiều năm. Dĩ nhiên là hắn hiểu chiếc thẻ đen vàng này tượng trưng cho điều gì. Theo hắn được biết, chỉ có không quá hai người sở hữu thẻ đen vàng của Hồng Kỳ ở Hoa Hạ này, một trong số đó chính là Lý Gia Thành - nhân vật từng là người giàu nhất đảo Hồng Kông.
Chiếc thẻ này không chỉ tượng trưng cho sự giàu có, mà còn là sự chứng nhận về quyền thế và địa vị.
Vương Vũ còn chưa đủ yêu cầu để xin làm thẻ này, thanh niên nghèo hèn kia sao lại sở hữu được nó cơ chứ?
“Giả. Chắc chắn thẻ đấy là giả!”
“Ha ha”.
“Tên nhà quê này thèm tiền đến mức điên rồi, dám làm giả cả thẻ đen vàng của ngân hàng chúng tôi?”
“Anh đợi đấy. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Cứ chờ ngồi tù đi”, tất nhiên là Vương Khải Văn không tin một kẻ nghèo xác xơ như Diệp Phong lại sở hữu chiếc thẻ đen vàng đầy quyền lực ấy. Cô ta lập tức cho rằng anh đã làm giả thẻ.
Lúc này Vương Vũ mới thở phào, hắn cũng có suy nghĩ tương tự.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!