“Diệp tiên sinh, đừng bị họ lừa”.
“Bọn họ chỉ muốn làm xấu mặt anh thôi”.
“Anh mau đi đi, nếu không là chị Văn gọi cảnh sát bắt anh thật đấy”.
“Dù anh có muốn chứng minh bản thân thì cũng đừng vội vàng làm bây giờ. Năm mươi năm sau, khi anh đã công thành danh toại rồi thì trở lại đây cũng không muộn mà? Tôi tin chắc là đến lúc ấy, những người đã từng khinh thường Diệp tiên sinh đều sẽ bị anh giẫm dưới chân”.
Nhác thấy Diệp Phong muốn bước lên, Lý Hiểu Hồng ở đằng sau vội vã giữ anh lại. Cô ấy lắc đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lo âu.
Quá rõ ràng, ngay cả Lý Hiểu Hồng cũng nghĩ thẻ của anh là giả. Thấy Diệp Phong làm vậy, cô ấy chỉ cho rằng do anh tuổi trẻ manh động và bồng bột mà thôi, trước sau gì cũng trở thành trò cười.
Suy cho cùng, liệu có ai trên thế giới này tin rằng, một thanh niên ở độ tuổi sinh viên như Diệp Phong có đủ tư cách sở hữu thẻ đen vàng của ngân hàng Hồng Kỳ cơ chứ?
Mấy lời khuyên Diệp Phong năm mươi năm sau sẽ thành công gì đấy của Lý Hiểu Hồng chỉ đơn thuần là an ủi anh thôi.
Muốn trở thành kẻ xuất sắc hơn người trên đời này làm sao lại giản đơn như thế được?
Đặc biệt là những kẻ nghèo hèn như họ, hơn chín mươi chín phần trăm trong số đó đã định sẵn phải chịu phận hèn mọn như vậy suốt đời. Diệp Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Thế mà Diệp Phong chỉ cười nhạt: “Năm mươi năm?”
“Tôi muốn giẫm đạp bọn họ, mà phải cần những năm mươi năm sao?”
“Hiện tại, bọn họ đã bị tôi giẫm dưới chân rồi!”
Diệp Phong cười khẩy. Đoạn, anh tiến lại, đưa thẻ đen trong tay cho một nhân viên ở quầy giao dịch.
“Vãi!”
“Tên nghèo này dám kiểm tra luôn à?”
“Cứ chờ ê mặt đi!”
“Để xem lát nữa anh ta xử trí ra sao?”
Đám người Vương Khải Văn cười nhạo, ánh mắt hướng về Diệp Phong như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Vương Vũ cũng ra chiều khinh bỉ: “Nhà quê thì vẫn mãi là nhà quê. Chỉ cần đầu nóng lên là làm mấy chuyện ngu xuẩn ngay”.
Ai nấy đều cười cợt Diệp Phong là kẻ ngốc nghếch vô tri. Họ đang chờ đợi khoảnh khắc Diệp Phong biến thành trò hề.
Nhân viên đã nhận thẻ từ anh và đặt thẻ lên máy đọc thẻ để kiểm tra. Chỉ một lát sau, âm thành ò è sắc bén đột ngột vang lên.
Tất cả mọi người ở ngân hàng đều run lên vì kinh ngạc.
Vào lúc này, ở hội trường tầng năm của ngân hàng Hồng Kỳ.
Mặc bộ trang phục công sở màu đen tinh tế tôn lên vóc dáng xinh đẹp, giám đốc Từ Lôi toát ra khí chất vô cùng quý phái. Tất lụa cao cấp ôm lấy đôi chân ngọc ngà thon dài, giày cao gót màu trắng bạc khiến người phụ nữ già dặn ấy thêm phần quyến rũ.
Giám đốc Từ Lôi đang tổ chức một cuộc họp dành cho ban lãnh đạo cấp cao của ngân hàng. Vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của cô đã khiến không ít người đàn ông ngồi dự mà bụng dưới hừng hực lửa nóng.
Sức hấp dẫn của bộ đồng phục cô đang mặc chính là một sự giày vò đối với rất nhiều người đàn ông lớn tuổi đang ở hội trường.
Tiếc thật, chẳng biết sau này thằng ranh nào sẽ có may mắn có được người phụ nữ ưu tú ấy.
Trong lúc mấy lão già kia đang than thở, điện thoại của Từ Lôi chợt reo lên. Tiếng chuông dồn dập ấy khiến Từ Lôi nhíu mày lại.
Đây là tiếng chuông vang lên mỗi khi thông báo chuyện cực kỳ quan trọng.
Từ Lôi chẳng buồn quan tâm mình đang mở cuộc họp, lập tức lấy điện thoại ra xem.
Ngay sau đó, đôi mắt của cô co rút, cả người run bần bật, giật nảy lên.
Mười năm rồi. Thẻ số 001, cuối cùng đã xuất hiện rồi!
Là kích động, là thất kinh. Từ Lôi bỏ dở cuộc họp. Đôi cao gót tinh xảo gõ cồm cộp trên sàn, cô lập tức chạy ra khỏi hội trường.
“Giám đốc, giám đốc ơi, giám đốc đi đâu vậy?”
“Có tiếp tục họp không thế?”
Từ Lôi nhanh chóng rời khỏi đó, để lại những vị lãnh đạo cấp cao của ngân hàng đang ngơ ngác nhìn nhau.
“Hửm?”
“Sao rồi?”
“Là thật hay giả?”
Sau khi tiếng ò è ấy vang lên, đám người Vương Vũ và Vương Khải Văn sốt ruột hỏi người nhân viên kia.
Nhân viên cau mày: “Chị Văn à, hình như thẻ này là thật”.
“Gì cơ?”
“Không thể nào!”
Vương Khải Văn bàng hoàng, không tin vào điều đó.
“Chị Văn, đừng căng thẳng. Chị nghe tôi nói xong đã. Có lẽ đây đúng là thẻ của ngân hàng chúng ta, nhưng dường như không phải thẻ đen. Ban nãy tôi quẹt thì máy báo là số dư không đủ”.
Phụt.
Không khí lặng đi trong không phẩy một giây, sau đó là một tràng cười ầm ĩ.
“Ha ha”.
“Tôi còn nghĩ là ghê gớm lắm!”
“Số dư không đủ mà dám ra vẻ ta đây!”
“Ha ha”.
“Cười chết mất”.
“Tôi nghĩ tên này không chỉ không đủ số dư đâu, mà trí tuệ cũng thiếu nốt đấy. Lại còn muốn rút hết tiền ở đây cơ?”
“Mẹ nó chứ!”
Rất nhiều người đang cười ngặt nghẽo. Diệp Phong hệt như một trò hề cho quần chúng ở đây vậy.
“Không thể nào. Tôi chưa từng dùng thẻ này, sao lại số dư không đủ?”, khuôn mặt Diệp Phong lập tức tối sầm lại.
Anh chưa từng nghi ngờ tính xác thực của chiếc thẻ này. Với thế lực của nhà họ Sở, không khó để sở hữu thẻ đen.
Năm xưa, chiếc thẻ đen này là tiền sính lễ mà ông bố kém cỏi của Diệp Phong đưa cho mẹ anh. Sau đó, Diệp Phong đã đưa nó cho ông Hàn để đối phương đầu tư.
Mười năm trôi đi. Theo lời ông Hàn, tổng lợi tức đầu tư trong mười năm vừa qua đã đạt gần một nghìn phần trăm. Hằng năm, đều có một khoản tiền khổng lồ được chuyển vào thẻ.
Vậy thì, sao lại xảy ra tình trạng số dư không đủ?
Muốn lừa ai cơ chứ!
“Quẹt thẻ lại lần nữa đi!”
Diệp Phong sa sầm mặt, bảo nhân viên quẹt thẻ lại.
Nhưng kết quả vẫn vậy, số dư trên màn hình chỉ hiển thị một dãy dấu sao.
“Xin lỗi, vẫn là số dư không đủ”, nhân viên cười đáp.
“Ha ha”.
Tiếng cười lại rộ lên.
“Đúng là ngu xuẩn. Còn ba hoa bảo muốn rút hai mươi triệu cơ đấy!”
“Nực cười thật”.
“Tiểu Văn à, báo cảnh sát được rồi đấy”, Vương Vũ không muốn xem tiếp nữa, chỉ khinh khỉnh để lại một câu rồi cùng cô nàng bên cạnh rời khỏi ngân hàng.
Sau khi tiễn hai người họ đi, Vương Khải Văn lập tức sai bảo vệ đuổi cổ Diệp Phong.
“Đuổi tên ngốc này ra khỏi đây!”
“Còn không cút đi?”
Vương Khải Văn rít lên với vẻ ghét bỏ.
“Dừng tay!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lẽo và uy nghiêm vang lên.
Từ Lôi đã xuống sảnh. Chỉ trong tích tắc, cô đã trông thấy chiếc thẻ đen vàng trong tay Diệp Phong.
Chiếc thẻ ấy quá bắt mắt, muốn không chú ý cũng khó.
“Giám đốc!”
“Là giám đốc, giám đốc đến rồi. Tên nghèo này xem như xui xẻo rồi”.
Rất nhiều người đang nhỏ giọng cười cợt. Lý Hiểu Hồng, Vương Khải Văn nhanh chóng tiến đến chào hỏi.
Vương Khải Văn vội nói: “Giám đốc Từ, em đang định báo cáo với chị ạ!”
“Vừa rồi có một tên ngốc đến đây và làm gián đoạn hoạt động của ngân hàng chúng ta. Anh ta lấy ra một tấm thẻ vớ vẩn, giả mạo thẻ đen vàng của ngân hàng, còn huênh hoang bảo là muốn rút sạch tiền mặt ở ngân hàng ạ”.
“Nhưng mà giám đốc yên tâm, em giải quyết chuyện này ổn thỏa rồi. Em đã gọi bảo vệ vào bắt giữ anh ta ạ”.
Sao cơ?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!