Ở nhà họ Thu.
Ông cụ Thu yên tĩnh ngồi đó, trước mặt đã tách trà xanh vừa pha, nghi ngút thơm lừng.
Là người sống tiết kiệm, ông cụ không hề vứt phần sính lễ mà chú Hai của Sở Văn Phi đã mang đến. Ông cụ chia trà cho các gia đình, đồng hồ thì treo trên đường.
Bên cạnh ông cụ là vợ chồng Thu Mộc Doanh và một số thân thích khác.
“Ông nội ơi, cháu đi đường có mua ít hoa quả, rất tốt cho sức khỏe, ông nhớ ăn ạ”, Thu Mộc Trân khẽ gọi ông nội, ân cần hỏi han.
Thu Mộc Trân chỉ cười khẩy: “Thu Mộc Trân à, chị cần gì phải ở đây giả vờ hiếu thảo”.
“Nếu trong lòng chị có ông nội thì đã chẳng giấu hết đồ tốt, chỉ mua tặng ông mớ hoa quả thối nát này”.
“Hửm? Em có ý gì?”, Thu Mộc Trân cau mày, không hiểu tại sao Thu Mộc Doanh lại nói vậy.
“Tôi có ý gì à?”, Thu Mộc Doanh bật cười, vẻ châm chọc, “Chị cũng giỏi vờ vịt lắm. Ông nội đã ở ngay trước mặt mà chị còn muốn nuốt hết bảo vật một mình sao?”
“Chị không hiểu em đang nói gì”.
“Thế ư? Vậy thì tôi nhắc cho chị biết nhé. Chị đã có mặt ở buổi đấu giá tại hội quán Sơn Thủy Văn tối qua, đúng chứ?”
Thu Mộc Trân ngẩn ra, cảm thấy bất ngờ: “Sao em biết?”
Thu Mộc Doanh mỉm cười sâu xa: “Ha, cô Ba nhà họ Thu được người ta xem trọng, cậu ấm giàu có vung tiền bạc triệu để lấy lòng người đẹp. Chuyện này đã lan truyền khắp giới thượng lưu ở Vân Châu rồi. Ai mà chẳng biết?”
“Sao hả, đêm qua vui vẻ quá, vừa tỉnh dậy đã quên rồi à?”
“Ồ, xin lỗi nha, là vinh dự quá mới đúng”.
“Ha ha”.
Câu xin lỗi của Thu Mộc Doanh được thốt ra bằng giọng mỉa mai. Sau đó, cô ta còn nhìn về phía Diệp Phong đang đứng sau lưng Thu Mộc Trân, đoạn cười nói: “Tội nghiệp thay kẻ rác rưởi nào đấy, vợ đã sắp bỏ đi theo người khác rồi mà chẳng hề hay biết gì”.
“Thu Mộc Doanh, đừng quá đáng!”
Thu Mộc Trân đanh mặt lại, cố gắng dằn xuống sự phẫn nộ trong lời nói. Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, ông cụ nhà họ Thu rốt cuộc cũng cất giọng: “Thôi được rồi, bớt nói lại vài câu đi”.
“Mộc Trân, ông hỏi, những lời Doanh Doanh vừa nói có phải là thật không?”
Thu Mộc Trân gật đầu: “Ông nội, đúng là cháu có tham gia buổi đấu giá. Nhưng Mộc Trân này xin thề, cháu không hề làm chuyện ô uế thanh danh của nhà họ Thu, cũng không có bất kỳ mối quan hệ đi quá giới hạn nào với Sở tiên sinh ấy”.
Thu Mộc Doanh cười cợt: “Cái miệng là của chị, chị thích nói gì mà chẳng được. Dù hai người có quan hệ thì chúng tôi cũng đâu có biết”.
“Nhưng nếu chị đã thừa nhận, vậy thì số đồ kia cũng nên giao ra rồi nhỉ”.
Thu Mộc Trân nhíu mày hỏi: “Đồ gì?”
“Còn hỏi là đồ gì. Dĩ nhiên là mấy món đồ tốt mà tên đại gia ấy tặng chị trong buổi đấu giá tối qua rồi. Văn Phi nhà tôi nghe bạn kể lại, giá trị của mấy món ấy cũng phải đến mấy triệu tệ. Sao hả, hay chị không chịu thừa nhận bản thân đã nuốt trọn mấy món đồ ấy?”, Thu Mộc Doanh cười khẩy.
Cô lập tức đáp lời: “Chị không nhận chúng”.
“Tin chị thì tôi đi đầu xuống đất!”
“Mấy triệu đấy, tặng không cho chị đấy. Có là kẻ ngốc thì cũng không từ chối. Chị mà không nhận ư?”
“Thu Mộc Trân, chị cảm thấy có tin nổi không?”
Thu Mộc Doanh giễu cợt, đoạn nói tiếp: “Thu Mộc Trân, ông nội đang ở đây. Chị còn không thừa nhận thì lát nữa ông sẽ phạt đấy. Đến lúc ấy, đừng trách đứa em này không cầu xin cho chị”.
“Em!”, Thu Mộc Trân tức đến tái mặt, mắt cũng đỏ hoe.
“Hỗn láo!”, đúng lúc này, Diệp Phong vốn đang lặng lẽ đứng đó bỗng nhiên giận dữ rít lên, “Nhà họ Thu nền nếp kỷ luật, ông nội vẫn thường căn dặn phải biết kính trọng trưởng bối. Còn cô, phận là em gái mà dám vô lễ gọi thẳng họ tên của chị cô, không biết trên dưới. Tôi hỏi cô, trong mắt cô còn có ông nội, có gia phong của nhà họ Thu này hay không?”
“Tôi… Anh!”
Tiếng thét đột ngột này của Diệp Phong khiến Thu Mộc Doanh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Cô ta đỏ bừng mặt, không biết đáp trả thế nào trước sự chất vấn của Diệp Phong. Diệp Phong dùng ông nội và nhà họ Thu để răn đe, tất nhiên cô ta không thể phản bác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!