Bốn người nhà Thu Mộng Doanh chuyển vào trong cục ở một đêm.
Cho tới sáng ngày hôm sau, ông Cả Thu Quang nhà họ Thu vội vàng tới giải thích rõ ràng thì mới đưa được bốn người họ về.
Trong ngôi nhà của nhà họ Thu, họ hàng thân thích đều tới cả. Dù gì cả nhà Thu Lạc bốn người đều bị bắt, đây không phải là chuyện nhỏ nên họ hàng đều tới xem sao.
Bốn người họ trở về với vẻ mặt tối sầm, vô cùng khó coi. Nhất là Thu Lạc, mặt tím ngắt như miếng gan lợn.
Dù gì Thu Lạc cũng là nhân vật có tiếng nói trong nhà họ Thu, giờ để cả gia đình mất thể diện thì ông ta biết giấu mặt vào đâu. Vương Xảo Ngọc sưng húp nửa mặt, cúi đầu không nói gì. Thu Mộc Doanh cũng không còn phách lối như trước nữa. Rõ ràng trải nghiệm tối qua đã khiến cho gia đình họ sợ hết hồn.
“Em dâu, em không sao chứ?”
Họ hàng vây lại, hỏi han quan tâm. Hàn Lệ – mẹ của Thu Mộc Trân cũng tiến tới an ủi.
“Tránh ra, đừng giả vờ giả vịt ở đây!"
“Nếu không phải vì đứa con gái khốn khiếp và cả đứa con rể khốn nạn nhà các người thì chúng tôi có rơi vào cảnh này không?”
“Đều do các người hại”.
“Chúng tôi không đội trời chung với các người”.
Vương Xảo Ngọc nghiến răng, Thu Mộc Doanh cũng nổi giận, thật chỉ muốn đâm ngàn vạn nhát dao vào vợ chồng Diệp Phong và Thu Mộc Trân.
“Được rồi, mấy người đàn bà ngậm miệng lại, còn không đủ mất mặt à?”, Thu Lạc tức giận quát tháo, dọa Vương Xảo Ngọc lập tức câm miệng.
Dù sao chuyện tối qua bọn họ cũng không thể trách người khác, chỉ có thể tự làm tự chịu.
Không nói tới việc chiếc xe đó là do Vương Xảo Ngọc đề nghị Thu Lạc lái, chỉ riêng việc tối qua gia đình họ lấy xe công ty tới hồ Vân Vụ hóng gió thì đã là vi phạm quy tắc của công ty rồi.
Còn tối qua Diệp Phong nói không sai, đúng là bọn họ không bỏ ra đồng nào để có được chiếc xe đó.
Vì vậy họ không thể trách Thu Mộc Trân và Diệp Phong được!
“Được rồi, bớt nói đi vài câu. Chuyện lần này coi như bài học. Con người ta nên tự lực cánh sinh, không có gì tốt đẹp từ trên trời rơi xuống đâu”.
“Bốn người mau về thay quần áo đi”.
“Đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng trưa nay”.
“Tổng giám đốc Thẩm mời chúng ta dự tiệc là coi trọng nhà họ Thu. Chúng ta cũng không thể khinh suất, nên đến sớm chờ đợi”.
“Nhất là Văn Phi, là nhân vật chính buổi trưa nay, đừng để mất mặt”.
Ông cụ Thu lên tiếng, ngăn chặn cuộc cãi vã.
Thu Mộc Doanh nghe thấy mới nhớ ra hôm nay là ngày nhà họ Thẩm mời tiệc. Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh đang xị mặt bỗng lập tức trở nên kiêu ngạo.
“Đúng vậy, Vương Phi, hôm nay con là nhân vật chính. Nếu không có con thì có lẽ cả đời này nhà họ Thu cũng không có vinh hạnh được ăn cơm với tổng giám đốc Thẩm.
Vương Xảo Ngọc nói thật to như sợ người ta không biết sự ngầu lòi của con rể bà ta.
Thu Mộc Doanh cũng nắm tay Sở Văn Phi, sà vào lòng chồng cô ta. Biểu cảm ân ái giống như đang khoe khoang chồng của mình vậy.
Cả nhà Thu Mộc Doanh nhanh chóng thay quần áo đi ra. Sở Văn Phi mặc vest trịnh trọng, tóc chải ngược bóng lộn, giày da sáng loáng. Còn Thu Mộc Doanh bên cạnh anh ta thì mặc một chiếc váy dài màu đỏ diễm lệ. Đôi giày cao gót để lộ vẻ quyến rũ. Cô ta khoác cánh tay Sở Văn Phi giống như một cô công chúa kiêu kỳ.
“Đúng là trai tài gái sắc!”
“Đúng là bộ mặt của nhà họ Thu!”
“Người không biết còn tưởng là cặp vợ chồng ngôi sao nào đi ngang qua đấy!”
Họ hàng nịnh hót, cảm thấy vô cùng khâm phục Sở Văn Phi.
“Văn Phi cũng thật giỏi giang, khiến tổng giám đốc Thẩm phải đích thân gửi thiệp mời, nhà họ Thu chúng ta cũng được thơm lây theo”.
Sắp mười giờ trưa, ông cụ Thu vì muốn để lại ấn tượng tốt nên đã dặn họ tới sớm hơn một chút. Vì vậy, mọi người cũng không làm chậm trễ, mười giờ là bắt đầu xuất phát.
Mọi người vốn không định đi theo vì dù sao Thẩm Cửu Ức cũng chỉ mời có hai vợ chồng Sở tiên sinh.
Nhưng Sở Văn Phi làm bộ nói không sao, mọi người cùng đi, tới khi đó anh ta nói một tiếng với tổng giám đốc Thẩm, thêm vài bộ chén đũa thôi, chuyện nhỏ.
…
“Anh cả, gia đình anh đi xe này”.
“Chị Hai, nhà mình lên xe này”.
…
Buổi tiệc này mọi người đều được thơm lây nhờ con rể nhà ông Tư. Nên lịch trình tới buổi tiệc cũng đều nghe theo sự sắp xếp của gia đình ông ta.
Nhưng khi sắp xếp xe thì gia đình nhà Thu Mộc Trân vẫn đứng đó, không được xếp chỗ.
“Thím Tư, vậy nhà chị lên xe nào?”, thấy mọi người sắp đi mà nhà mình vẫn chưa lên xe, Hàn Lệ lên tiếng hỏi.
Vương Xảo Ngọc lập tức vỗ đầu: “Hầy, chị xem cái đầu tôi, sao lại quên nhà chị được chứ”.
“Để tôi xem để nhà chị ngồi xe nào”.
Vương Xảo Ngọc làm bộ ngó quanh, sau đó cười nói: “Chị Ba à, xe nào cũng đầy cả rồi. Hay là, mọi người ngồi xe buýt đi. Nếu không nỡ bỏ tiền ra thì lấy xe đạp đi cũng được”.
“Thật xin lỗi nhé”.
Vương Xảo Ngọc cười thản nhiên, bộ dạng như muốn chơi người ta.
“Mẹ đi thôi, quan tâm tới bọn họ làm gì chứ? Họ đi cũng chỉ khiến chúng ta mất mặt thôi”.
Thu Mộc Doanh hô lên, Vương Xảo Ngọc lập tức lên xe.
Những chiếc xe của nhà họ Thu nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Chỉ còn lại bốn người nhà Thu Mộc Trân đứng trơ trơ bên đường trông thật khó chịu.
“Vương Xảo Ngọc thật quá đáng”.
“Bắt chúng ta ngồi xe buýt sao? Bà ta muốn sỉ nhục chúng ta, cố tình không muốn chúng ta đi!”
“Không đi thì thôi, ai thèm bữa ăn đó chứ?”
Thu Lỗi tức tới mức tái mặt.
Hàn Lệ cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Bà ta thực không muốn đứng đây nữa bèn quay người đi vào nhà với đôi mắt đỏ ngàu.
“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi”.
“Hai người đàn ông, người nào người nấy đều vô dụng, hại bọn tôi mất hết thể diện”.
“Sao số tôi lại khổ thế này”.
Hàn Lệ lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi, Thu Lỗi vội vàng đuổi theo.
Chỉ còn lại Thu Mộc Trân và Diệp Phong vẫn đứng đó.
Ánh nắng đổ xuống, Thu Mộc Trân đứng lẳng lặng nhìn về phía đoàn người rời đi. Cô cảm thấy khó chịu.
Lại thêm một lần bị khinh thường.
Cảm giác bị người khác coi khinh thật khó chịu.
Thu Mộc Trân tự chế nhạo, cảm giác hụt hẫng dấy lên trong lòng.
Cũng chỉ trong tình huống như thế này thì Thu Mộc Trân mới cảm thấy hụt hẫng, giống như cô bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
“Có lẽ đây là cái số của mình”.
“Tầm thường, hèn mọn giống như hạt bụi bé nhỏ”.
“Về thôi”.
“Buổi tiệc này không đi vậy”.
“Đi thì cũng chỉ là một nhân vật phụ có cũng như không, chỉ làm nền cho bọn họ mà thôi”.
Thu Mộc Trân không nhìn nữa, cô lặng lẽ quay người định về nhà.
Cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vậy thì sao chứ. Từ khoảnh khắc Thu Mộc Doanh được gả cho Sở Văn Phi thì Thu Mộc Trân đã biết rằng cả đời này có lẽ sẽ không bằng Thu Mộc Doanh và bị em họ giẫm đạp dưới chân.
Nhưng khi Thu Mộc Trân quay người định rời đi thì bỗng một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô.
“Ai nói em là nhân vật phụ có cũng như không?”
“Bất luận ở đâu, chỉ cần em là người phụ nữ của Diệp Phong anh thì sẽ mãi mãi là nhân vật chính”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!