Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Vương Xảo Ngọc làm bộ ngó quanh, sau đó cười nói: “Chị Ba à, xe nào cũng đầy cả rồi. Hay là, mọi người ngồi xe buýt đi. Nếu không nỡ bỏ tiền ra thì lấy xe đạp đi cũng được”.

“Thật xin lỗi nhé”.

Vương Xảo Ngọc cười thản nhiên, bộ dạng như muốn chơi người ta.

“Mẹ đi thôi, quan tâm tới bọn họ làm gì chứ? Họ đi cũng chỉ khiến chúng ta mất mặt thôi”.

Thu Mộc Doanh hô lên, Vương Xảo Ngọc lập tức lên xe.

Những chiếc xe của nhà họ Thu nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Chỉ còn lại bốn người nhà Thu Mộc Trân đứng trơ trơ bên đường trông thật khó chịu.

“Vương Xảo Ngọc thật quá đáng”.

“Bắt chúng ta ngồi xe buýt sao? Bà ta muốn sỉ nhục chúng ta, cố tình không muốn chúng ta đi!”

“Không đi thì thôi, ai thèm bữa ăn đó chứ?”

Thu Lỗi tức tới mức tái mặt.

Hàn Lệ cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Bà ta thực không muốn đứng đây nữa bèn quay người đi vào nhà với đôi mắt đỏ ngàu.

“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi”.

“Hai người đàn ông, người nào người nấy đều vô dụng, hại bọn tôi mất hết thể diện”.

“Sao số tôi lại khổ thế này”.

Hàn Lệ lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi, Thu Lỗi vội vàng đuổi theo.

Chỉ còn lại Thu Mộc Trân và Diệp Phong vẫn đứng đó.

Ánh nắng đổ xuống, Thu Mộc Trân đứng lẳng lặng nhìn về phía đoàn người rời đi. Cô cảm thấy khó chịu.

Lại thêm một lần bị khinh thường.

Cảm giác bị người khác coi khinh thật khó chịu.

Thu Mộc Trân tự chế nhạo, cảm giác hụt hẫng dấy lên trong lòng.

Cũng chỉ trong tình huống như thế này thì Thu Mộc Trân mới cảm thấy hụt hẫng, giống như cô bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.

“Có lẽ đây là cái số của mình”.

“Tầm thường, hèn mọn giống như hạt bụi bé nhỏ”.

“Về thôi”.

“Buổi tiệc này không đi vậy”.

“Đi thì cũng chỉ là một nhân vật phụ có cũng như không, chỉ làm nền cho bọn họ mà thôi”.

Thu Mộc Trân không nhìn nữa, cô lặng lẽ quay người định về nhà.

Cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vậy thì sao chứ. Từ khoảnh khắc Thu Mộc Doanh được gả cho Sở Văn Phi thì Thu Mộc Trân đã biết rằng cả đời này có lẽ sẽ không bằng Thu Mộc Doanh và bị em họ giẫm đạp dưới chân.

Nhưng khi Thu Mộc Trân quay người định rời đi thì bỗng một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô.

“Ai nói em là nhân vật phụ có cũng như không?”

Nhấn Mở Bình Luận