Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong mắt Diệp Phong, những thứ có thể đổi bằng tiền đều là những thứ thấp kém.   

             Đó cũng là lý do vì sao anh khinh nhất những người tôn thờ quyền tiền như Thu Mộc Doanh.   

             Với xã hội vật chất lên ngôi như hiện tại thì loại phụ nữ như vậy nhiều vô vùng. Càng như vậy thì những cô gái chân thành, thuần khiết như Thu Mộc Trân càng phải trân quý, và đương nhiên Diệp Phong sẽ làm như vậy.    

             “Anh Diệp, chị dâu đã đi xa lắm rồi, anh còn không đuổi theo?”, phía sau, tiếng của Thẩm Phi cười chọc ghẹo vọng tới.   

             Diệp Phong trừng mắt: “Chuyện ngày hôm nay đừng nói ra ngoài đấy!”  

             Mẹ kiếp, việc quản chặt của vợ mình mà truyền ra ngoài thì Diệp Phong còn đứng được thế nào ở Vân Châu nữa?  

             Thẩm Phi cười he he: “Đương nhiên, đương nhiên, ha ha…”  

             Diệp Phong cũng mặc kệ hắn, sau đó đuổi theo Thu Mộc Trân.   

             Thẩm Phi nhìn dáng vẻ chật vật của Diệp Phong khi đuổi theo vợ bèn lắc đầu cười khổ: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.  

             Khi Thẩm Phi còn đang cười thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là bố hắn – Thẩm Cửu Ức gọi tới: “Sao ạ, tối nay ông Hai tới Giang Hải?”  

             “Mẹ kiếp, xảy ra chuyện rồi?”  

             …  

             Khi mấy người Diệp Phong rời đi thì trời đã tối.   

             Tôn Vũ Hào vốn định thể hiện trước mặt Thu Mộc Trân nhân buổi triển lãm đã quý ngày hôm nay. Nhưng nào ngờ cuối cùng không chỉ bị mất mặt mà còn giúp Diệp Phong ghi điểm.   

             Tôn Vũ Hào càng nghĩ càng thấy tức.   

             “Anh Vũ Hào, chúng ta cứ vậy mà về sao?”, Hàn Phi Phi cũng nhận thấy sắc mặt khó coi của Tôn Vũ Hào nên hỏi nhỏ sau lưng.  

             Đúng lúc này, Thu Mộc Trân cũng đi tới.   

             Hàn Phi Phi thấy có một mình Thu Mộc Trân bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh ta đâu?”  

             “Hừ, mặc kệ tên khốn đó, tức chết đi được”, Thu Mộc Trân tức tới đỏ mặt, vùng vằng kéo Hàn Phi Phi bỏ về.   

             Nhưng khi ba người đang định quay xe thì bỗng có một người ở phía trước.   

             “Ấy?”  

             “Đây chẳng phải là anh Hào sao?”  

             “Ha ha, thật có duyên”, lúc này một người đàn ông mặc vest bước tới, nhìn thấy Tôn Vũ Hào thì bắt tay niềm nở.   

             Tôn Vũ Hào kinh ngạc: “Đây là?”  

             “Em là Vương Hạo. Lần trước may có anh Hào đỡ lời, nếu không em đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi”, Vương Hạo cười ha ha, nói giọng biết ơn.   

             Lúc này Tôn Vũ Hào mới nhớ lại: “À, anh nhớ rồi, là Tiểu Hạo à. Lần trước lu bu quá, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc”.  

             Tôn Vũ Hào phất tay, bộ dạng thản nhiên như không có gì.   

             “Ha ha, đối với anh Hào là chuyện nhỏ nhưng đối với em là ơn. Đây có lẽ là chị dâu ạ, quả nhiên sắc đẹp chim sa cá lặn, thật xứng với anh Hào”, lúc này Vương Hạo để ý thấy Thu Mộc Trân ở bên cạnh bèn bị hớp hồn. Đôi mắt cậu ta không rời nổi khỏi Thu Mộc Trân, cứ hết lời khen ngợi.   

             Thu Mộc Trân đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải…”  

             “Anh Vũ Hào, đây là cấp dưới ở công ty anh sao? Thật biết nói chuyện, tôi cũng cảm thấy chị Thu và anh Vũ Hào là trời sinh một cặp”, không đợi Thu Mộc Trân nói xong, Hàn Phi Phi đã vội xen vào.   

             Tôn Vũ Hào cũng mỉm cười, quay lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình, giải thích cho hai người Thu Mộc Trân: “Vương Hạo là trợ lý của chú Hai anh, lần trước gây chuyện, anh từng giúp đỡ chút ít”.  

             “Hầy, sao có thể là chút ít chứ? Nếu như không có anh Hào nói giúp thì sợ rằng giờ em  đã đứng đầu đường xó chợ rồi. Đi thôi anh Hào, hôm nay có chị dâu ở đây, em mời anh một bữa, anh không được từ chối đâu đấy. Từ chối là khinh thường Vương Hạo em”.  

             Vương Hạo vô cùng nhiệt tình, kéo Tôn Vũ Hào và Thu Mộc Trân vào một nhà hàng bên cạnh.   

             Thu Mộc Trân vốn không muốn đi, dù sao bỏ mặc Diệp Phong đi ăn cùng người khác khiến cô cảm thấy không hay lắm.   

             Lúc này, Thu Mộc Trân ngoái đầu lại xem Diệp Phong đã đuổi theo chưa nhưng không thấy anh đâu.   

             “Hừ, tên khốn này”.  

             “Vợ giận bỏ đi mà không biết đường đuổi theo”.  

             “Tức chết đi được”.  

             Thu Mộc Trân giận dỗi hừ một tiếng rồi mặc kệ Diệp Phong, bèn đi tới nhà hàng trước mặt dưới sự thúc giục của Hàn Phi Phi.   

             “Hóa ra chị Thu là người Vân Châu? Chắc ít tới Giang Hải, chắc không biết nhà hàng Thịnh Thiên đâu nhỉ? Vậy để em giới thiệu cho chị Thu”.  

             Lúc này, bốn người Thu Mộc Doanh đã tới gần nhà hàng Thịnh Thiên, chọn một phòng và ngồi xuống.   

             Sau một hồi nói chuyện, Vương Hạo cũng đã hiểu được mối quan hệ giữa Thu Mộc Trân và Tôn Vũ Hào. Hóa ra cậu Tôn vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi con nhà người ta, vì vậy đương nhiên cậu ta không gọi là chị dâu, chị dâu nữa.   

             “Ấy?”, Thu Mộc Trân nghe Vương Hạo nói vậy bèn chau mày, cảm thấy tò mò: “Lẽ nào nhà hàng Thịnh Thiên cũng có câu chuyện phía sau sao?”  

             “Đương nhiên rồi, đây là đâu? Là trung tâm của Giang Hải, còn gần hội quán Giang Hải. Có thể mở nhà hàng ở một nơi tấc đất tấc vàng như thế này thì đương nhiên không phải dạng vừa rồi”.  

             “Như nhà hàng Thịnh Thiên này, sau lưng chính là Thịnh Thiên – nhân vật có tiếng của khu Trung Thành”.  

             “Tên đầy đủ là tập đoàn giải trí Thịnh Thiên, là một trong những tổ hợp nhà hàng giải trí lớn của Giang Hải. Đương nhiên đó chưa phải là thứ lợi hại nhất. Trước đây Thịnh Thiên là tài xế cho Trần Thiên Kiêu, lái xe hơn mười năm. Sau đó Thịnh Thiên phát triển, chiếm luôn hào quang của Trần Thiên Kiêu.   

             “Hơn nữa, trong giới thương nhân của Giang Hải, rất nhiều người nói Thịnh Thiên chỉ là con rối trong tay Trần Thiên Kiêu. Ví dụ như tập đoàn giải trí Thịnh Thiên, lấy danh nghĩa là Thịnh Thiên nhưng thực tế người nắm giữ thật sự là Trần Thiên Kiêu”.  

             Vương Hạo nói rất thẳng thắn, thi thoảng còn rót đầy rượu cho Tôn Vũ Hào.  

             Thu Mộc Trân và Hàn Phi Phi không uống rượu, họ chỉ uống nước ngọt.   

             “Trần Thiên Kiêu là ai, có lợi hại không?”, Hàn Phi Phi cảm thấy hứng thú với mối quan hệ của các ông lớn nên muốn hỏi tới cùng.   

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận