Diệp Phong rốt cuộc cũng nổi cáu.
Vốn dĩ, vì nể mặt Thu Mộc Trân nên anh không muốn khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng, làm thế thì vợ anh cũng khó xử. Nhưng đám người Tôn Vũ Hào, Vương Hạo này lại liên tục sỉ nhục Diệp Phong. Dù tính cách của anh có dễ chịu đến mấy thì cũng không nhịn được nữa.
Đặt tách trà đánh “cạch” xuống, đôi mắt anh đầy sắc lạnh.
“Ối, còn nổi giận cơ à?”
“Anh Diệp đừng tức giận nhé. Ai mà dám gây sự với anh. Anh ghê gớm đến mức cậu Thẩm còn tặng nhẫn kim cương cho anh cơ mà?”
“Anh là đại gia khiêm tốn, chúng tôi chỉ là phận quê mùa nghèo khổ thôi”.
Tôn Vũ Hào lạnh lùng cười phản bác, vẻ mặt đầy khinh miệt và mỉa mai.
“Ha ha ha”.
“Anh Vũ Hào cừ thật, đáp trả người ta mà không cần dùng đến một từ chửi bậy nào”.
“Anh Vũ Hào nói chí phải. Anh Diệp đây là đại gia giàu có, chúng tôi chỉ là hạng tôm tép quê mùa, làm sao dám gây sự chứ?”, nghe Tôn Vũ Hào nói xong, Hàn Phi Phi cười nghiêng ngả, bèn hùa theo ngay.
Diệp Phong không phải kẻ ngốc, tất nhiên nghe ra lời châm chọc của họ. Sắc mặt anh càng lúc càng u ám. Anh đứng dậy, ánh mắt đầy lạnh lùng, tiến về phía Tôn Vũ Hào và Vương Hạo.
“Sao hả?”
“Tên nhãi nhép như anh dám động tay động chân với anh Hào à?”, Vương Hạo thấy vậy bèn đứng lên chắn Diệp Phong lại, bày ra tư thế sẵn sàng đánh nhau.
“Diệp Phong, anh làm gì vậy?”
“Mau về chỗ ngồi đi”.
“Tôi còn ngồi ở đây mà, anh muốn tôi xấu hổ sao?”
Thấy tình hình như vậy, Thu Mộc Trân rất căng thẳng và lo lắng, vội vã đứng dậy ngăn Diệp Phong lại.
Bọn Tôn Vũ Hào người đông thế mạnh. Nếu thật sự đánh nhau, Thu Mộc Trân lo rằng Diệp Phong sẽ là người chịu thiệt. Dù cho anh đủ mạnh để giành chiến thắng, thì biết đâu sau này sẽ bị họ trả thù?
Nhà Tôn Vũ Hào rất quyền lực, đây không phải là đối tượng mà người xuất thân từ nông thôn như Diệp Phong có thể chọc vào.
Trong tâm trạng âu lo và bực tức, Thu Mộc Trân ngay lập tức bảo Diệp Phong quay về chỗ.
“Là họ gây hấn trước”, Diệp Phong lạnh lùng cất lời.
“Đủ rồi!”
“Anh bớt nói vài câu đi”.
“Nếu anh không muốn chờ nữa thì về nhà trước đi, chúng tôi sẽ về sau”.
Thu Mộc Trân hơi hối hận vì đã đưa Diệp Phong theo.
Diệp Phong và đám người Tôn Vũ Hào là người của hai thế giới, làm sao có thể nói chuyện hợp nhau được? Chỉ cần một câu trái ý nhau thôi cũng đủ gây ra mâu thuẫn rồi.
Để tránh mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng hơn, Thu Mộc Trân đành bảo Diệp Phong rời đi trước.
Diệp Phong liếc nhìn Thu Mộc Trân. Nhận thấy ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận của cô, anh đành dừng bước, quay lại chỗ ngồi.
“Mẹ nó!”
“Vẫn không chịu đi?”
“Chị ấy đã bảo anh đi rồi mà anh còn ngồi lì ở đây?”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Thấy Diệp Phong vẫn ngồi đó không đi, Hàn Phi Phi liền khinh bỉ mắng.
“Thôi được rồi, em cũng ngậm miệng ngay cho chị, bớt nói lại đi!”, bị Thu Mộc Trân trừng mắt nhìn, Hàn Phi Phi mới không châm chọc Diệp Phong nữa. Cô ta ngoan ngoãn dùng cơm tiếp, nhưng trong bụng vẫn còn bực tức lắm.
Hừ, hạng người thấp kém ấy có gì tốt, chẳng hiểu sao Thu Mộc Trân còn nói giúp Diệp Phong nữa?
Thu Mộc Trân đã lên tiếng, Vương Hạo và Tôn Vũ Hào cũng không nói gì Diệp Phong nữa.
Nhưng Vương Hạo vẫn bóng gió vài câu.
“Cô Thu này, người ta thường nói là há miệng mắc quai”.
“Đồ được người khác tặng, dù gì cũng không phải là của mình, không thể dễ dàng nhận đâu”.
“Tôi có anh bạn đồng hương giống như anh Diệp đây, cũng bình thường, chẳng có tài năng gì, vụng về thô kệch. Nhưng không hiểu sao, ông chủ lại đối xử rất tốt với anh ta. Bình thường còn xưng anh gọi em, có rượu ngon hay thuốc lá gì cũng tặng cho anh ta cả”.
“Khi anh bạn này kết hôn, ông chủ của anh ta còn tặng một chiếc xe mấy trăm nghìn tệ làm quà”.
“Mọi người đoán xem, kết cục của anh bạn ấy như thế nào?”
Vương Hạo hớp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn đám người Thu Mộc Trân.
Tim Thu Mộc Trân đánh “thịch” một cái, chuyện của bạn Vương Hạo giống chuyện của chồng cô quá.
Cũng được đại gia gọi là anh em, được tặng nhẫn kim cương cả triệu tệ.
“Kết cục ra sao?”, Thu Mộc Trân sốt ruột hỏi.
Vương Hạo lắc đầu cười: “Kết quả là ông chủ đấy phạm tội và khiến anh bạn đồng hương của tôi phải gánh tội, đã ngồi tù mấy năm nay rồi”.
Gì cơ?
Sắc mặt của Thu Mộc Trân hơi tái đi, chiếc nhẫn đeo trên tay cũng trở nên gai mắt.
Tôn Vũ Hào gắp thức ăn, cũng phụ họa theo: “Thì tất nhiên rồi. Chẳng ai là kẻ ngốc cả. Nếu không phải có mưu đồ gì đó thì làm gì có ai lại tặng quà khơi khơi như vậy. Lại còn tặng món đồ mấy triệu tệ cho một kẻ xuất thân hèn kém nữa. Lúc nhận quà thì vui đấy, chỉ e là sau đó lại thiệt người thiệt của thôi”.
“Phải phải, cái đấy gọi là mua lòng người, để họ làm “vật tế thần”. Tiếc là có vài kẻ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng mà vẫn chẳng hay biết gì, nói không chừng còn mang ơn người ta nữa”.
Đám người Tôn Vũ Hào, Hàn Phi Phi cười khẩy, tuy họ không nói thẳng tên, nhưng ai cũng hiểu những lời này ám chỉ ai.
Quả nhiên, nét mặt Thu Mộc Trân đã trở nên rất khó coi.
“Anh Hào, chị dâu, mọi người cứ uống nhé. Em đi vệ sinh, tiện thể gọi thêm chai rượu”, Vương Hạo có vẻ đã uống hơi quá, bắt đầu gọi Thu Mộc Trân là “chị dâu” rồi.
Sau đó, cậu ta rời khỏi căn phòng.
Lúc bước trên hành lang, Vương Hạo gặp một cô gái trang điểm và ăn mặc rất đẹp. Váy ngắn ôm sát hông, tất lụa màu đen, đôi giày cao gót bên dưới đôi chân thon dài ngọc ngà trông quyến rũ vô cùng. Cô nàng chầm chậm bước đi, bờ mông ngúng nguẩy, trong tay còn cầm hai chai rượu Mao Đài và hai chai rượu vang.
Vương Hạo cho rằng cô nàng làm việc ở nhà hàng này, bèn cười đểu với đối phương: “Cô em, trông xinh phết nhỉ? Cầm hai chai rượu đến phòng anh nhé”.
Vừa nói, Vương Hạo vừa dùng cái tay hư hỏng của mình vỗ lên đùi của cô gái ăn vận diêm dúa ấy.
Chát.
Âm thanh chát chúa mà lại rất êm tai ấy khẽ vang lên.
“Á!”
“Khốn nạn!”
Nhưng không ai ngờ, cô nàng bị Vương Hạo vỗ đùi đã hét lên và tát thẳng vào mặt cậu ta, còn quát Vương Hạo là đồ lưu manh.
Bị cô nàng đánh, Vương Hạo nổi giận, bèn đạp đối phương xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
“Hạng làm gái như cô mà cũng dám tát tôi?”
“Đã đến đây “kiếm cơm” rồi mà còn giả vờ ngây thơ cái gì”.
“Ăn mặc hở hang thế này mà không để người ta sờ à?”
“Làm gái điếm mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Mẹ nó chứ!”
Vương Hạo mắng cô gái kia một lúc rồi quay người đi thẳng.
“Anh Hào, uống tiếp thôi”.
Chẳng mấy chốc, Vương Hạo đã về phòng, tiếp tục mời rượu Tôn Vũ Hào. Cậu ta không hề biết vừa rồi mình đã động đến ai.
Ở phòng VVIP, nhà hàng Thịnh Thiên.
Có vài người đàn ông đang vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!