Thế giới như nín lặng, bầu không khí đặc quánh lại.
Khi Diệp Phong nói vậy thì cả đại sảnh nín thinh.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Phong với vẻ kinh ngạc.
Đám người Thịnh Thiên cũng nhìn Diệp Phong như nhìn một kẻ ngốc.
Ngay sau đó là một tràng cười chế nhạo vang lên.
“Ha ha ha”
“Nể tình sao?”
“Mày là cái thá gì? Mẹ kiếp, chúng ta biết nhau sao?”
“Và cả vợ mày, hôm này dù có là bố cậu ta thì Thịnh Thiên tao cũng vẫn bắt đi”.
Thịnh Thiên cười xùy, giống như nghe được truyện nực cười nhất thế gian.
Bọn họ cho rằng người thanh niên nghèo kiết xác trước mặt không biết tự lượng sức mình.
Tôn Vũ Hào vừa rồi giả ngầu, thậm chí còn lấy danh nghĩa bố mình ra thế mà tên này chẳng có gì cũng đòi người ta nể mặt.
“Một thằng vắt mũi chưa sạch như mày tưởng mình là ông giời à?”
“Là cậu ấm, hay là thị trưởng thành phố Giang Hải?”
“Mày là cái thá gì mà dám diễn sâu trước mặt tao?”
Thịnh Thiên vênh mặt, ngồi trên ghế thái sư, nhìn Diệp Phong với vẻ khinh thường và trịch thượng.
Đối diện với sự tức giận của Thịnh Thiên, Diệp Phong vẫn vô cùng điềm đạm, anh khẽ cười: “Đúng là tôi chẳng là gì, nhưng tôi biết…”, Diệp Phong hơi dừng lại rồi nhìn Thịnh Thiên; “Ông, không động vào tôi được đâu”.
“Mẹ kiếp!”
“Muốn chết thì cũng đừng hại bọn tôi!”
Tôn Vũ Hào đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì đái ra quần.
Có lẽ lần này bị tên ngốc này hại chết thật rồi.
Thịnh Thiên là ai? Là người của Trần Ngạo. Với một nhân vật như vậy còn chẳng coi bố anh ta là gì huống hồ một tên dế nhũi như Diệp Phong. Tên này lấy đâu ra cái dũng khí ăn to nói lớn như vậy chứ?
“Sớm biết Diệp Phong như vậy thì đuổi đi ngay từ lúc đầu cho rồi!”
Tôn Vũ Hào càm ràm, cảm thấy sợ hãi.
Giờ anh ta sợ tên ngốc Diệp Phong chọc giận Thịnh Thiên, cuối cùng liên lụy tới bọn họ.
“Diệp Phong, anh làm cái gì vậy, anh điên rồi sao?”
“Anh có biết ông ta là ai không?”
“Nói linh tinh cái gì vậy!”
Thu Mộc Trân mặt trắng bệch như tờ giấy, cô vừa lo lắng vừa tức giận.
Cô giận Diệp Phong lại gây sự, còn cô lo Diệp Phong sẽ xảy ra chuyện.
Với loại người tàn nhẫn như Thịnh Thiên, Diệp Phong mà mạo phạm thì ông ta sao có thể bỏ qua?
"Cái đồ đần này!”
“Một con dế nhũi quê mùa, một thằng rể ăn cơm chùa mà giả ngầu cái thá gì?”
“Sớm muộn gì cũng bị tên ngốc này hại chết mất thôi!”, Hàn Phi Phi cũng khóc lóc, thầm chửi mắng Diệp Phong.
Thực khách xung quanh thấy vậy cũng nhìn Diệp Phong mà lắc đầu ngao ngán.
“Lại thêm một kẻ chán sống”.
“Sống khổ vậy sao?”
“Một thằng ở rể mà lại chọc giận Thịnh Thiên à”.
“Đây chẳng phải là chán sống thì là gì?”
Mọi người bán tán xôn xao.
Lúc này Thịnh Thiên cũng trở nên lạnh tanh. Khuôn mặt nham hiểm của ông ta trầm xuống.
“Mẹ kiếp, dám sỉ nhục anh Thiên, đồ chán sống!”
Thịnh Thiên còn chưa nói gì thì đám vệ sĩ xung quanh đã giận tím mặt. Bọn chúng lao tới định đánh Diệp Phong.
Thế nhưng Thịnh Thiên giơ tay ra hiệu chúng dừng lại.
Ông ta ngồi trên ghế thái sư, chậm rãi châm một điếu thuốc, nhả một ngụm khói và nhìn Diệp Phong. Ông ta cố tình diễn lại, từng lời nói âm trầm vang lên.
“Người thanh niên, vừa rồi nói gì, tới đây nói lại nghe coi”.
Giọng nói của Thịnh Thiên vô cùng lạnh lẽo và âm trầm. Rất nhiều người cảm thấy run rẩy. Bọn họ biết, Thịnh Thiên sắp nổi giận.
Diệp Phong khẽ cười, anh bước tới.
Thế nhưng không ngờ, khi mọi người tưởng rằng Diệp Phong sẽ khúm núm thì một giây sau anh đã giơ chân, gằn giọng đạp bay tên vệ sĩ bên trái của Thịnh Thiên.
Rầm…
Cơ thể gần trăm ký của tên vệ sĩ đạp vào cửa sổ bay thẳng ra ngoài rồi ngã rầm trên đám kính vỡ.
“Thằng nhãi, to gan lắm”
Diệp Phong đột nhiên ra tay khiến mọi người hết hồn. Đám thuộc hạ của Thịnh Thiên cũng kinh ngạc. Bọn chúng tức giận, lập tức cầm gậy dài định xử Diệp Phong.
Nhưng Thịnh Thiên vẫn ngăn chúng lại. Ông ta kìm nén cơn giận, giọng điệu càng thêm lạnh lùng. Đôi mắt ánh lên sát khí.
Rõ ràng, Thịnh Thiên đã bị đẩy tới giới hạn, nhưng ông ta vẫn ngồi đó với đôi lông mày sắc như dao và lạnh lùng quát: “Vừa rồi mày nói cái gì, mẹ kiếp, nói lại một lần nữa”.
Ầm…
Diệp Phong vẫn mặc kệ ông ta, anh lại tung chân đạp mạnh, đá bay tên vệ sĩ bên phải của Thịnh Thiên.
Tiếng cơ thể đập vào tường vang lên, tên vệ sĩ ngã sạp xuống đất như một con chó rên rỉ, máu nôn đầy mặt đất.
“Thằng nhãi, mẹ kiếp…”
Đám thuộc hạ của Thịnh Thiên tức đỏ mắt. Chúng gầm lên và định lao về phía Diệp Phong.
“Dừng tay!”
Thịnh Thiên lại dừng chúng lại một lần nữa. Lúc này khuôn mặt ông ta đã tối sầm. Hai lần liên tiếp Diệp Phong làm trái lời khiến ông ta vô cùng tức giận.
Cuối cùng, Thịnh Thiên ném đầu lọc, đứng dậy, day nó dưới chân, tức giận gầm lên: “Thằng nhãi, mày vừa nói gì!”
“Mẹ! Kiếp! Mày! Nói! Lại! Lần! Nữa! Coi!’’
Rầm.
Thịnh Thiên vừa dứt lời, đứng bật dậy thì bị cú đá của Diệp Phong dội thẳng vào người bay bật ra.
Một tiếng ầm vang lên, cơ thể gần trăm ký của Thịnh Thiên bị Diệp Phong đạp dính vào ghế thái sư, rồi cả người và ghế bay ra sau như viên pháo rời khỏi nòng, đập liên tiếp vào số ghế đằng sau và ngã sạp xuống đất như một con chó, khiến cả sàn nhà rung lên.
“Còn bắt tôi nói lại lần nữa không?”
Trong đại sảnh, Diệp Phong đút hai tay vào túi, nhìn từ trên xuống với vẻ trịch thượng.
Nhưng giọng nói của anh thì vô cùng thản nhiên.
Cứ như vừa rồi anh chỉ đá một con chó chứ không phải là Thịnh Thiên – kẻ khét tiếng ở khu Trung Thành của Giang Hải.
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đều sững sờ. Ông chủ Đỗ bị dọa sợ tới mức ngã khỏi ghế, mông chổng lên trời.
Mọi người thấy vậy thì đuỗn mặt.
Hiện trường im lặng như tờ, tới mức một cây kim rơi lúc này cũng có thể nghe thấy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám đông còn chưa kịp phản ứng thì Thịnh Thiên đã bị đạp bay cả người và ghế.
Trước đó không ai ngờ, người thanh niên trước mặt lại ‘cứng’ như vậy. Anh không nói một lời, chỉ đạp thẳng chân trước ba lần quát của Thịnh Thiên.
Hai đạp dành cho hai tên vệ sĩ, cuối cùng là cú đạp Thịnh Thiên như đạp một con chó bay bật ra sau.
Hành động cương quyết của Diệp Phong khiến đám đông khiếp sợ.
Thu Mộc Trân sợ hãi, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mà cảm thấy hoảng hồn.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh dũng, hào sảng với ba cú đạp của Diệp Phong: “Vừa rồi…vừa rồi…ngầu quá!”
Hàn Phi Phi và Tôn Vũ Hào cũng đứng ngây như phỗng. Bọn họ trợn tròn mắt. Cảnh tượng vừa rồi giống hệt trong phim. Đám thuộc hạ của Thịnh Thiên không kịp phản ứng thì đã bị Diệp Phong hạ gục, thậm chí đến Thịnh Thiên cũng bị Diệp Phong đạp bay.
“Gã…gã này sao lại lợi hại vậy?”
Hàn Phi Phi đứng ngây người, nhìn theo bóng lưng của Diệp Phong, cái nhìn đã không còn giống trước kia nữa.
Vương Hạo nằm sạp dưới đất cũng sững sờ. Rõ ràng tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Phong lại lợi hại như vậy. Trước đó Vương Hạo còn định đánh Diệp Phong. Giờ nghĩ lại, Vương Hạo bỗng cảm thấy run sợ.
Đúng là vừa rồi mình chán sống rồi!
“Anh Thiên, anh Thiên…”
Sau một hồi im lặng, thuộc hạ của Thịnh Thiên mới vội vàng chạy tới đỡ ông ta dậy.
“Tên khốn, đứng im!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!