Trong nhà hàng.
Diệp Phong vẫn lặng yên đứng đó. Cả đại sảnh dường như vẫn còn vang vọng giọng nói tức giận vừa rồi của anh.
Trần Ngạo như bị sét đánh, đặc biệt là khi Diệp Phong ném mặt dây chuyền ngọc có chữ “Sở” đến trước mặt ông ta. Không một ai biết lúc này Trần Ngạo đang cảm thấy hoảng sợ đến nhường nào.
Như tảng đá ném xuống biển, cõi lòng Trần Ngạo lúc này đang nổi lên sóng cả.
Tất cả sự ngạo mạn và giận dữ dành cho Diệp Phong lúc trước, gần như đều đã tan thành mây khói.
Lúc này, Trần Ngạo chẳng dám nói gì, trong lòng đang khiếp đảm vô cùng, chỉ biết tiến về phía trước với khuôn mặt trắng bệch.
Giây tiếp theo, người đàn ông được xưng tụng là bá chủ Giang Hải, thống lĩnh Giang Đông này, bất ngờ quỳ xuống trước mặt Diệp Phong trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Giữa nhà hàng, giọng nói muôn phần tôn kính của Trần Ngạo khẽ vang lên: “Cậu chủ ghé thăm Giang Hải, xin hãy nhận một lạy từ Trần Ngạo”.
“Là Trần Ngạo có mắt không tròng, mạo phạm đến cậu chủ, tội đáng muôn chết. Xin cậu chủ trách phạt!”
Lặng như tờ.
Không gian yên ắng đến chết chóc.
Giữa nhà hàng rộng lớn, Trần Ngạo quỳ rạp người xuống, cúi lạy Diệp Phong một cách kính cẩn và hoảng sợ. Giọng nói đầy tôn kính ấy tựa như sấm sét giáng xuống, khiến ai nấy đều thất kinh.
Rất nhiều người ở đấy đang sững sờ.
Thịnh Thiên rơi vào tình thế khó xử, chỉ biết nhìn trân trân, vẻ mặt không thể tin nổi.
Những tên vệ sĩ vốn đang chĩa súng về phía Diệp Phong sợ đến mức lưng mướt mồ hôi, súng trong tay cũng không cầm vững được.
Bọn họ đang than khóc trong lòng.
Trời ơi!
Rốt cuộc họ vừa động đến ai đến này?
“Đứng dậy đi, lần đầu tiên gặp mặt, ông cũng không biết tôi, không trách ông được”.
“Mấy năm qua, để ông thay tôi trông coi Giang Đông, quả thật làm khó cho ông quá”.
Diệp Phong không trách cứ ông ta. Dù sao thì trong mười năm Diệp Phong che giấu thân phận, người duy nhất mà anh tiếp xúc trực tiếp là ông Hàn. Những người như Lý Nhị, Thịnh Thiên không biết Diệp Phong cũng là lẽ thường.
“Được làm việc cho cậu chủ là vinh hạnh của Trần Ngạo, sao có thể nói là làm khó?”
“Tám năm trước, nếu không nhờ cậu chủ ra tay cứu giúp trong những năm tháng tôi gặp hoạn nạn, Trần Ngạo này làm sao có được ngày hôm nay?”
“Ơn cứu mạng của cậu chủ, Trần Ngạo tôi luôn khắc ghi trong lòng, không hề dám quên. Những năm vừa qua, Trần Ngạo vẫn luôn hy vọng sẽ có một ngày được báo đáp ân tình của cậu chủ”.
Trần Ngạo quỳ dưới đất, nói với Diệp Phong bằng giọng kính cẩn và cảm kích muôn phần.
Diệp Phong khẽ gật đầu: “Quả là người có tình có nghĩa, xem như năm xưa tôi không nhìn sai người. Đứng dậy đi. Nhân tiện xử lý cả đám chó mèo kia nữa, vừa nhìn đã bực mình”.
Giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Phong tựa như tuyên án tử hình.
“Cậu chủ cứ yên tâm. Về chuyện hôm nay, Trần Ngạo chắc chắn sẽ giải quyết khiến cậu chủ hài lòng. Mời cậu chủ lên lầu trước và đợi tôi một lát ạ”.
Trần Ngạo cung kính mời Diệp Phong lên lầu.
“Đứng ngây ra đấy làm gì?”
“Còn không mau cút lên đó cho tôi?”
“Khốn kiếp. Suýt nữa đã gây họa cho tôi rồi!”
Trần Ngạo quay sang quát Thịnh Thiên.
Thịnh Thiên đang rét lạnh, cả người cứ run cầm cập, mồ hôi ướt cả lưng.
Ông chủ Đỗ ở bên cạnh cũng đang rất khiếp sợ, mặt mũi tái nhợt.
“Ông chủ Thịnh à, chuyện… chuyện này…”, ông chủ Đỗ cũng đang run, nhìn sang Thịnh Thiên bằng ánh mắt sợ sệt.
Thịnh Thiên khổ sở đáp: “E là to chuyện rồi”.
Làm sao Thịnh Thiên ngờ được, một thanh niên trông có vẻ tầm thường lại có năng lực kinh khiếp đến nhường ấy.
Ngay cả Trần Ngạo cũng quỳ lạy trước mặt Diệp Phong.
“Mẹ nó, rốt cuộc hôm nay tôi đã chọc vào ai thế này?”
Sắc mặt của Thịnh Thiên rất khó coi, trắng bệch hệt như tờ giấy.
“Thịnh Thiên này làm chủ cả khu Trung Thành cũng đã gần mười năm. Không ngờ, cuối cùng lại thua dưới tay một người trẻ tuổi”.
Thịnh Thiên thở dài, không biết đang khóc hay cười.
“Ông chủ Thịnh này, hay là… hay là chúng ta chạy đi?”
Ông chủ Đỗ đầu trọc sợ đến nỗi lắp bắp, đứng cũng không vững, vừa nhìn Thịnh Thiên vừa nhỏ giọng hỏi.
Thịnh Thiên lắc đầu thở dài: “Chạy? Nếu ông Ngạo nhất quyết không buông tha, ông nghĩ xem chúng ta có thoát nổi không?”
Nghe Thịnh Thiên nói vậy, ông chủ Đỗ tuyệt vọng và buồn bã vô cùng.
Điều này có nghĩa là, ngày hôm nay, bọn họ thật sự xong đời rồi sao?
“Mẹ kiếp, đều tại con đàn bà này!”
“Nếu không vì con đàn bà này, thì tôi và ông chủ Thịnh làm sao lại động đến người đó chứ?”
Ông chủ Đỗ gần như bật khóc, bèn quay sang giật mạnh tóc của cô nàng tên Tiểu Phương kia.
Mọi chuyện hôm nay đều do Tiểu Phương cả.
Nếu không vì cô nàng thì họ sẽ không chọc giận người đàn ông ấy!
Nhưng giờ nói mấy lời này cũng quá muộn, chuyện đã xảy ra rồi.
Cuối cùng, Thịnh Thiên và ông chủ Đỗ đành phải cắn răng bước lên lầu.
“Thưa Sở tiên sinh, chuyện vừa rồi là hiểu lầm thôi”.
“Tôi không biết Sở tiên sinh cũng là người của ông Ngạo”.
“À không, ông Ngạo là người của Sở tiên sinh ạ”.
Trong căn phòng riêng sang trọng, Diệp Phong ngồi yên lặng thưởng trà.
Lúc này, Thịnh Thiên trông như quả cà bị đóng băng, cả người héo rũ, chẳng còn vẻ uy phong trước Diệp Phong như lúc nãy. Cúi thấp đầu, Thịnh Thiên sợ sệt cất lời, mồ hôi đổ như tắm.
“Vừa rồi ông nói gì thế, đến đây và lặp lại một lần nữa cho tôi nghe đi?”, cầm tách lên và nhấp một ngụm trà, Diệp Phong lãnh đạm nói.
Thịnh Thiên nghe vậy thì sợ đến tè ra quần. Trán đẫm mồ hôi, Thịnh Thiên cười khổ sở: “Sở tiên sinh, xin đừng làm khó tôi nữa”.
“Tôi… tôi… tôi thật sự biết lỗi rồi”, Thịnh Thiên toát mồ hôi.
“Sao cơ? Nói gì đấy? Tôi không nghe rõ. Lặp lại cho tôi nghe xem”, Diệp Phong vẫn mỉm cười. Trần Ngạo đứng bên cạnh, kính cẩn châm trà cho anh.
“Tôi… tôi…”, Thịnh Thiên lo phát khóc, bụng nghĩ Diệp Phong muốn đánh muốn giết thì cứ nói, sao cứ hỏi lại thế này chứ. Đây là cố tình giày vò người khác còn gì?
“Sở tiên sinh, xin đừng như vậy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!