Trong nhà hàng.
Thịnh Thiên và ông chủ Đỗ đầu trọc đều vô cùng tuyệt vọng. Họ đang quỳ dưới đất với vẻ hoảng loạn, bất an.
Lúc này, Trần Ngạo lại lên tiếng cầu xin Diệp Phong giúp họ.
Diệp Phong nhấp một ngụm trà, liếc nhìn họ một cái, đoạn lắc đầu cười: “Thôi vậy. Trần Ngạo đã xin giúp các người, nên lần này tôi sẽ bỏ qua”.
“Nhưng khuyên các người một câu, về sau có làm gì cũng phải tiết chế lại. Biết đâu, kẻ mà các người khinh thường lại không dễ động vào”.
“Tôi nói có đúng không, anh Thiên?”
Diệp Phong đứng dậy, vỗ vỗ vai Thịnh Thiên. Hai tiếng “anh Thiên” này khiến Thịnh Thiên nổi cả gai ốc.
Thịnh Thiên vội vàng đáp, đảm bảo sau này sẽ kiểm soát bọn thuộc hạ, nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không cậy thế hiếp đáp người khác nữa.
“Sau này Sở tiên sinh gọi tôi là Tiểu Thiên là được ạ. Hai tiếng “anh Thiên” này, tôi thật không dám nhận”, Thịnh Thiên cúi đầu nói, vì quá hoảng sợ nên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Phong không trả lời, chỉ nói với Trần Ngạo một tiếng rồi quay người rời đi.
“Sở tiên sinh nán lại được không ạ? Chốc nữa có một buổi gặp mặt, Sở tiên sinh có thể…”, Trần Ngạo ướm hỏi.
Diệp Phong xua tay: “Không cần đâu. Về muộn quá, vợ tôi sẽ lo”.
“Chuyện này…”, đám người Trần Ngạo vừa nghe xong thì cười trừ, “Sở tiên sinh đúng là người đàn ông tốt, luôn chăm lo cho gia đình. Phu nhân có thể gả cho Sở tiên sinh quả là may mắn”.
Diệp Phong đã nói thế, bọn họ cũng không dám giữ lại nữa, nhỡ lại khiến gia đình anh xào xáo thì không hay.
“Buổi gặp mặt mà ông vừa nói là gì vậy?”
Trên đường rời đi, Trần Ngạo vẫn kính cẩn theo cùng, Diệp Phong bèn buột miệng hỏi.
Nhắc đến việc này, Trần Ngạo bất giác chau mày lại: “Gặp một chút phiền phức ạ, phải triệu tập mọi người đến bàn bạc đối sách”.
“Phiền phức gì thế?”, Diệp Phong lập tức có hứng thú. Địa vị của Trần Ngạo ở Giang Đông dù không đạt đến mức “không ai sánh bằng”, thì cũng chắc chắn nằm trong top năm người đứng đầu tỉnh.
Có thể khiến một người có địa vị cao như ông ta gặp phiền phức nan giải, Diệp Phong tất nhiên là rất tò mò.
Trần Ngạo thở dài: “Hầy, nói ra cũng không ngại Sở tiên sinh cười chê. Bình thường Sở tiên sinh không quan tâm đến chuyện ở Giang Đông, hẳn là không biết Giang Đông hiện tại không được yên ổn lắm”.
“Ồ, không yên ổn? Chẳng lẽ ở Giang Đông vẫn còn kẻ không phục ông sao?”
Trần Ngạo khẽ lắc đầu, cười khổ đáp: “Không chỉ không phục tôi, mà là không phục cả Giang Đông”.
“Không biết Sở tiên sinh đã nghe tin này chưa. Mấy ngày trước, Lâm Thanh Tuyền - người giàu nhất thành phố Cốc Dương, và Ngưu Triều Dương - chủ nhân của nhà họ Ngưu giàu có nhất thành phố Xương Đông, đã lần lượt qua đời”.
“Không phải mất do bệnh à?”, Diệp Phong có biết việc này qua tin tức. Bản tin nói rằng họ bệnh nặng nên qua đời, Diệp Phong cũng chẳng nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ Trần Ngạo lại đột ngột đề cập chuyện này khiến anh không khỏi hoài nghi, “Chẳng lẽ, ý ông là…”
Trần Ngạo gật đầu: “Phải, họ không hề mất vì bệnh, mà là bị người ta giết chết”.
“Kẻ giết họ, là Ngô Hạ Vinh - người từng là đại gia số một ở Giang Đông”.
“Mười năm trước, Ngô Hạ Vinh nắm giữ cả Giang Đông. Nhưng người này rất tàn ác, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Năm xưa, đã có biết bao người bị Ngô Hạ Vinh dùng thủ đoạn đê hèn ép vào đường chết, tan nhà nát cửa. Họ đều biến thành bàn đạp trên con đường thành công của Ngô Hạ Vinh. Sau đó, Ngô Hạ Vinh còn kiếm được rất nhiều tiền nhờ buôn bán thuốc phiện. Điều này đã khiến cả Giang Đông phẫn nộ. Khi ấy, thế lực của mười sáu thành phố ở tỉnh Giang Đông đã hợp sức tố giác, mới phá hủy được cả đế chế tiền tài của người này”.
“Sau đó, toàn bộ kẻ dưới trướng của Ngô Hạ Vinh đều vào tù. Nhưng người này lại thành công trốn ra nước ngoài và không xuất đầu lộ diện nữa”.
“Rất nhiều người đều cho rằng Ngô Hạ Vinh đã chết ở nơi đất khách. Nhưng không ngờ, mười năm sau, người này lại hiên ngang quay về Đông Châu”.
“Ngô Hạ Vinh đã rèn luyện suốt mười năm sống ở xứ người. Mười mấy cao thủ nhà họ Ngưu đều không ngăn nổi, vệ sĩ mà Lâm Thanh Tuyền bỏ nhiều tiền để thuê cũng không tiếp nổi một chiêu của Ngô Hạ Vinh. Bị một ngón tay cắt vào cổ họng”.
“Hiện tại, các thế lực ở Giang Đông đều đang gặp nguy. Nên buổi gặp mặt vừa rồi và tối nay, chính là để bàn kế hoạch đối phó Ngô Hạ Vinh”.
Sắc mặt của Trần Ngạo rất nặng nề. Năm ấy, ông ta cũng là một trong những thế lực tố cáo Ngô Hạ Vinh. Nay Ngô Hạ Vinh đã trở lại Giang Đông, rõ ràng mục đích là báo thù. Nếu không thể giải quyết ổn thỏa chuyện của Ngô Hạ Vinh, e rằng Trần Ngạo cũng khó an toàn.
“Thú vị đấy. Chỉ có một người thôi mà đã làm náo loạn cả Giang Đông. Xem ra Ngô Hạ Vinh này đúng là có bản lĩnh”, nghe vậy, Diệp Phong bèn cười nhạt, đoạn hỏi Trần Ngạo: “Sao rồi, giờ đã có kế sách ứng phó chưa? Cần tôi giúp không?”
Nghe anh nói vậy, Trần Ngạo liền mừng rỡ cất lời: “Chẳng lẽ nhà họ Sở bằng lòng ra tay cứu giúp Giang Đông?”
“Ha ha”.
“Nếu nhà họ Sở ra tay thì đừng nói là một Ngô Hạ Vinh. Dù là mười hay một trăm Ngô Hạ Vinh, thì cũng không cần sợ nữa”.
Trần Ngạo vui mừng khôn xiết. Mấy hôm nay, ông ta không thể ăn ngon ngủ yên, cứ mãi phiền lòng vì chuyện này. Nếu nhà họ Sở đồng ý lộ diện, vậy thì Trần Ngạo còn gì phải sợ nữa?
Về quyền lực của nhà họ Sở, thì Trần Ngạo cũng biết được kha khá.
Đây là một gia tộc hùng mạnh mà cả đất nước còn phải đối đãi trang trọng. Thế lực của nhà họ Sở mà đối phó với loại chó chết chủ kia, thì quá dễ dàng.
“Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi nói là tôi giúp, không phải nhà họ Sở”.
Câu nói sau đó của Diệp Phong như một gáo nước lạnh dội xuống, khiến nụ cười của Trần Ngạo đông cứng.
“Là Sở tiên sinh? Đối phó với Ngô Hạ Vinh?”, Trần Ngạo ngây ra.
“Sao hả? Không tin tôi?”, Diệp Phong nhếch môi, cười lãnh đạm.
Trần Ngạo cười lúng túng: “Không phải là tôi không tin Sở tiên sinh. Chủ yếu là vì tên Ngô Hạ Vinh thủ đoạn độc ác, năng lực rất mạnh. Nghe nói mười năm qua, Ngô Hạ Vinh làm lính đánh thuê ở phương Tây, nắm vững kỹ năng giết người. Sở tiên sinh tài trí hơn người, bày mưu lập kế không ai bì được. Nhưng người có tài thao lược đến mấy thì cũng khó phát huy nếu như gặp kẻ giỏi võ, nên là…”
Ông ta nói nhiều lắm, nhưng tổng kết lại chỉ bằng một câu thôi.
Trần Ngạo sợ Diệp Phong bị Ngô Hạ Vinh đánh chết.
Diệp Phong là một người có gia thế vững chắc, sở hữu tài trí hơn người. Những năm qua, Trần Ngạo phất lên không chỉ nhờ sự hỗ trợ về tài chính trong âm thầm của Diệp Phong, mà còn được anh bày kế hay vào những thời điểm quan trọng nhất. Nhờ đó, ông ta mới có được danh xưng Trần Ngạo - vua của đất Giang Đông.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!