"Khâu gia sáu phương?" Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Ý của cậu là gã muốn tìm hiểu nội dung của Khâu gia sáu phương từ cậu sao?"
"Cũng chỉ là suy đoán hiện tại của tớ thôi, tạm thời chưa có chứng cứ để chứng minh." Khâu Hàn một bên nghiêm túc suy nghĩ một bên nói: "Bất quá dự cảm của tớ vẫn luôn rất chuẩn, hơn nữa lúc trước gã đã nói với tớ cái gì mà gã là fan của bà ngoại tớ, gã rất vui khi tớ có thể nhưỡng ra sáu phương, hiện tại ngẫm lại, lúc trước tớ có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cư nhiên lại không cảm giác được, chỉ là còn có một chút......."
"Chỉ là cái gì?" Cố Dương hỏi.
"Không có gì." Khâu Hàn lắc đầu: "Chờ chú Tư trở về, tớ hỏi y một chút, hẳn là y sẽ biết cái gì đó."
Khâu Hàn và Cố Dương lại bắt đầu nói chuyện phiếm, tán gẫu về những việc đã xảy ra khi Khâu Hàn hôn mê, thẳng đến buổi chiều, ăn cơm xong thì Khâu Hàn mới tiễn Cố Dương rời đi.
Sau khi Khâu Hàn tắm xong, cậu liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chờ Diệp Huyên Thành về, hiện tại cậu đang ngủ cùng với Diệp Huyên Thành trong phòng ngủ của y, cậu không dám ngủ một mình mà Diệp Huyên Thành cũng không yên tâm để cho cậu ngủ riêng.
Thấy Diệp Huyên Thành trở về, Khâu Hàn ngồi dậy, nhìn y kêu: "Chú."
Diệp Huyên Thành đi đến ngồi xuống mép giường, giơ tay sờ mặt Khâu Hàn mặt: "Hôm nay có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Không ạ." Khâu Hàn lắc đầu, sau đó thúc giục nói: "Chú mau đi tắm đi, chờ tắm xong, em có chuyện quan trọng muốn hỏi chú."
"Được rồi." Diệp Huyên Thành dán lên môi Khâu Hàn, dùng sức hôn môi cậu, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khâu Hàn dựa vào đầu giường, một bên suy nghĩ, một bên chờ Diệp Huyên Thành tắm rửa.
Diệp Huyên Thành mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, đi đến mép giường xốc chăn lên rồi nằm cạnh Khâu Hàn, còn Khâu Hàn lại xoay người ngồi lên trên đùi y.
"Khi em còn nhỏ, chú dẫn em đi nghe nhạc hội, mang em đi xem triển lãm tranh cùng triễn lãm nhiếp ảnh, còn mua cho em thật nhiều thứ, trừ bà ngoại ra thì chỉ có chú là đối tốt với em nhất." Khâu Hàn có chút tức giận nhìn Diệp Huyên Thành nói: "Lúc ấy em đã nói rồi, chờ em lớn lên, em muốn gả cho chú, vậy mà em kết hôn cùng Diệp Bác Lỗi, sao chú không tới ngăn cản, vì sao hả ông chú này?"
Diệp Huyên Thành hơi sửng sốt: "Em nhớ ra hết rồi?"
"Toàn bộ đều nhớ ra hết rồi." Khâu Hàn nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là chú có thích em hay không?"
"Nếu không thích em, vì sao chú lại đối tốt với em chứ?" Diệp Huyên Thành giơ tay vuốt ve mặt Khâu Hàn nói: "Chẳng lẽ em cảm thấy chú sẽ vì Khâu gia sáu phương mới đối tốt với em sao?"
Nghe được Diệp Huyên Thành trả lời, Khâu Hàn mới hơi hết giận một chút, lại hỏi: "Vậy chú bắt đầu thích em từ khi nào?"
Diệp Huyên Thành nói: "Chú cũng không biết."
"Chú không biết?" Khâu Hàn không tin: "Sao chú lại không biết chứ?"
"Khi chú phát hiện là mình thích em, chú cũng có nghiêm túc suy nghĩ qua là chú đã bắt đầu thích em từ khi nào nhưng cho đến giờ chú vẫn chưa có đáp án." Diệp Huyên Thành nhìn đôi mắt Khâu Hàn nói: "Có một việc duy nhất chú có thể xác định chính là chú thật sự vô cùng yêu em."
Khâu Hàn nghe được lời tỏ tình của Diệp Huyên Thành, khóe miệng khống chế không được giơ lên nhưng vẫn tận lực ép sự vui sướng trong lòng xuống, tiếp tục truy vấn nói: "Vậy chú cứ trơ mắt nhìn em kết hôn Diệp Bác Lỗi như vậy sao?"
Diệp Huyên Thành nói: "Em nghĩ thử xem, nếu không có người quạt gió thêm củi, Lâm Dật Cẩm làm sao có thể xuất hiện vừa vặn xuất hiện mang theo con lên hôn lễ như vậy?"
"Chú có thể trực tiếp nói với em mà, khuyên em đừng kết hôn với Diệp Bác Lỗi là được thui." Khâu Hàn vẫn tiếc nuối cho kiếp trước của bọn họ, nếu như cậu không kết hôn cùng Diệp Bác Lỗi, nói không chừng kiếp trước bọn họ đã ở bên nhau rồi, như vậy tai nạn xe cộ đó cũng sẽ không xảy ra.
"Nếu chú khuyên em, em sẽ nghe chú sao?" Diệp Huyên Thành bất đắc dĩ nói: "Em bệnh nặng một hồi, quên hết mọi việc giữa chúng ta, hơn nữa em vừa nhìn thấy chú liền sợ hãi, sau đó bỏ chạy mất dép, dưới tình huống như thế, lời khuyên của chú, em sẽ nghe theo sao?"
Khâu Hàn nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy y nói rất có lý, hôn ước của cậu cùng Diệp Bác Lỗi là do bà ngoại cùng Diệp lão gia tử định ra, hơn nữa cậu còn quên hết mọi việc giữa cậu cùng Diệp Huyên Thành, cậu còn từng thích Diệp Bác Lỗi một chút, tuy rằng hiện tại nhớ lại, cậu thích hẳn là bộ dáng tương tự Diệp Huyên Thành của Diệp Bác Lỗi nhưng lúc ấy cậu thật lòng coi Diệp gia cùng Diệp lão gia tử trở thành nơi nương tựa của cậu, nếu như Diệp Huyên Thành nói với cậu là cậu đừng kết hôn cùng Diệp Bác Lỗi, khẳng định cậu sẽ cảm thấy, đây là thủ đoạn tranh đấu giữa y và cha con Diệp Bác Lỗi.
Khâu Hàn tiếp tục hỏi: "Vậy Hứa Vân Kỳ thì sao ạ?"
Diệp Huyên Thành: "Gã là người do ba sắp xếp tới tiếp cận chú, gã cũng giống với Tôn Thần Thần, khác ở chỗ một người là ba chú phái tới, một người là do mẹ chú phái tới."
"Hứa Vân Kỳ là người do Diệp gia gia phái tới?!" Trong lòng Khâu Hàn vô cùng kinh ngạc, cậu đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, Hứa Vân Kỳ sẽ là người do Diệp lão gia tử phái tới tiếp cận chú.
Nhưng ngẫm lại, thì cảm thấy không có gì phải ngoài ý muốn cả, dù sao đến cả mẹ Diệp Huyên Thành cùng Phương gia còn có thể phái tới một Tôn Thần Thần, thì tất nhiên Diệp lão gia tử cũng có thể phái tới một Hứa Vân Kỳ. Tuy rằng nhìn từ góc độ người ngoài, ba mẹ của Diệp Huyên Thành thật đúng là cực phẩm, đối đãi với con ruột mà còn dùng tâm cơ thủ đoạn như vậy.
Mà nguyên nhân bọn họ làm như vậy, đương nhiên là bởi vì bọn họ biết với tính cách của Diệp Huyên Thành, tuyệt đối sẽ không nghe theo hôn sự mà bọn họ sắp xếp, cho dù là một đối tượng môn đăng hộ đối đi chăng nữa, y cũng sẽ không nghe theo. Cho nên Phương Quân Mân cùng Diệp lão gia tử, vì không muốn cho Diệp Huyên Thành kết hôn với người ngoài, nên mới dùng như vậy thủ đoạn.
Mà Hứa Vân Kỳ cơ hồ là dựa theo sự yêu thích của Diệp Huyên Thành mà tạo ra, Diệp Huyên Thành thích nhạc cổ điển, Hứa Vân Kỳ liền đi học dương cầm, còn tham gia thi đấu giành giải thưởng, Diệp Huyên Thành thích tranh, Hứa Vân Kỳ liền đi học vẽ tranh, Diệp Huyên Thành xem triển lãm nhiếp ảnh, Hứa Vân Kỳ liền đi học nhiếp ảnh.
- ---------------------------------------------
Editor: Khỏi phải chối nè, me em bé từ nhỏ gòi phớ hơm, dẫn người ta đi chơi gòi mua quà cho, nói hơm canh me tui hổng tin