Diệp Huyên Thành nghe được động tĩnh bên ngoài liền lập tức đi ra, ôm Khâu Hàn vào trong lòng ngực. Khâu Hàn dựa vào lòng Diệp Huyên Thành, nhìn bộ dáng đám người ở Lâm gia phẫn nộ điên cuồng như vậy, trong lòng cậu không có một chút đồng tình nào cả, bọn họ ở trong lòng cậu chỉ có đáng giận chứ không đáng thương.
Thẳng đến khi nhóm thân thích của Lâm gia nhìn không nỗi nữa thì đều tiến lên khuyên bảo bọn họ, sau đó kéo Lâm lão thái thái đang ngồi ở dưới đất gào khóc đứng dậy.
Lúc này Khâu Hàn mới đi qua, nhìn Lâm lão thái thái nói: " Có phải bà cảm thấy mình rất ủy khuất, rất đáng thương hay không?”
Lâm lão thái thái dừng âm thanh khóc lớn lại, nức nở nhìn Khâu Hàn.
“Đối với các người mà nói thì có lẽ các người cảm thấy mình thật là đáng thương, bởi vì các người là người bị hại mà.” Khâu Hàn cúi đầu nhìn Lâm lão thái thái nói: “Nhưng đối với tôi mà nói, các người thật là đáng giận, đặc biệt là bà đó.”
“Chúng ta là bị lừa mà, ông ta làm những việc này chúng ta cũng đâu có biết đâu!” Lâm lão thái thái khóc lóc.
“Chẳng lẽ các người không xem lại bản thân mình sao?” Khâu Hàn lạnh lùng nói: “Lâm Dật Cẩm vì sao có thể được tất cả mọi người thiên vị ở Lâm gia? Vì sao tôi lại bị mọi người bắt nạt, chán ghét? Còn không phải bởi vì bà đi đầu lấy lòng ông nội Lâm Thiệu sao. Từ khi bà còn trẻ, bà lúc nào cũng chỉ biết lấy lòng ông ta, rõ ràng bà có nhà mẹ đẻ để dựa vào nhưng không, bà càng muốn ăn nói khép nép ở trước mặt ông ta, hơn nữa chính bà là người dạy dỗ những đứa cháu của bà làm ra những việc như bắt nạt, chán ghét tôi. Bởi vì ông ta thiên vị Lâm Dật Cẩm, cho nên bà cũng mặc kệ Lâm Dật Cẩm có phải là cháu ruột của bà hay không, bà vì lấy lòng ông ta nên càng muốn đối tốt với Lâm Dật Cẩm hơn so với những đứa cháu ruột của bà!”
“Nhưng kết quả thì thế nào?” Khâu Hàn trào phúng nói: “Bà hạ thấp mình như vậy, dành hết tâm ý lấy lòng ông ta, rồi ông ta có dành một chút sự thương hại nào cho bà, cho những đứa cháu ruột của bà không? Nếu không phải bởi vì mẹ ruột Lâm Dật Cẩm chết sớm, ông ta đã sớm vứt bỏ bà và cái nhà này không thèm nhìn lại, sau đó kết hôn cùng mẹ Lâm Dật Cẩm!”
“Mà tôi thì sal?” Khâu Hàn vỗ ngực nói: “Tôi làm sai cái gì mà phải bị các người đối đãi như vậy? Cho nên những chân tướng hôm nay, đều là báo ứng của các người!”
Người Lâm gia đều sững sờ tại chỗ, một câu đều nói không nên lời, bởi vì bọn họ xác thật thẹn với Khâu Hàn, Khâu Hàn ở Lâm gia mấy năm kia, có đôi khi bọn họ cũng không phải không biết bọn họ thiên vị Lâm Dật Cẩm quá mức, chỉ là bọn họ căn bản không để ý đến cảm nhận của Khâu Hàn mà thôi, hiện tại chân tướng bị vạch trần, đúng như lời Khâu Hàn nói, đây là báo ứng của bọn họ.
Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn đi ra ngoài, bạn bè của Diệp Huyên Thành cũng đều lục tục đi ra, nhìn về phía Lâm lão gia tử mắt đang trợn trắng, sau đó tiếp tục đi ra ngoài. Thông tin mà bọn họ nghe được vừa rồi, nghĩ lại thôi cũng đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đừng nói chi là chính bản thân Khâu Hàn đã trải qua sẽ cảm thấy như thế nào, bọn họ không thể nào tưởng tượng nỗi được.
Trở lại phòng, Diệp Huyên Thành ngồi xuống ôm chặt Khâu Hàn vào trong ngực, y chỉ ôm Khâu Hàn như vậy thôi bởi vì y biết rõ, bây giờ có nói gì cũng không thể an ủi được cậu, y hứa sau này phải làm cậu sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ, mới có thể chậm rãi xoa dịu những tổn thương trong lòng cậu.
Lâm lão thái thái muốn ly hôn, phân chia tài sản với Lâm lão gia tử, tuy rằng phần lớn tài sản ở Lâm gia đều đứng dưới danh nghĩa của Lâm lão gia tử nhưng Lâm lão thái thái đã kết hôn cùng ông ta vài năm rồi, những tài sản này trên cơ bản đều thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng, hiện tại dù cho Lâm lão gia tử muốn đem hết tài sản đều để lại cho Lâm Dật Cẩm sau khi chết là không có khả năng.
Vốn dĩ, kế hoạch Lâm lão gia tử đã vô cùng hoàn hảo, sau khi ông ta qua đời, bảo luật sư nói với con hắn là vì không muốn xảy ra chuyện anh em trong nhà tranh đoạt gia sản, tạo thành tình huống anh em trở mặt thành thù, ông ta sẽ đem phần lớn tài sản dưới danh nghĩa ông ta cùng với cổ phần công ty giao cho Lâm Dật Cẩm quản lý, chỉ cần anh em bọn họ vẫn giống như trước đoàn kết cùng nỗ lực, về sau sẽ bảo Lâm Dật Cẩm dựa theo lớn nhỏ mà chia tài sản.
Vốn dĩ bàn tính này Lâm lão gia tử đã đánh vô cùng tốt, cứ như vậy, con cái ông ta không chỉ tiếp tục nỗ lực vì công ty kiếm tiền, mà còn sẽ lấy lòng Lâm Dật Cẩm, mà đến lúc đó, Lâm Dật Cẩm nên làm như thế nào, ông ta đã tính hết rồi, chờ đến lúc đó Lâm Dật Cẩm đã có thế lực của mình, chỉ cần chia một ít cho bọn nó, còn lại chính mình độc chiếm hết tài sản, bọn nó cũng đéo làm gì được Lâm Dật Cẩn.
Chỉ tiếc hiện tại tất cả đều bị Khâu Hàn vạch trần, thân thế của Lâm Dật Cẩm đều bị phơi bày ra ánh sáng, kế hoạch của Lâm lão gia tử hoàn toàn thất bại, hiện tại còn bị con cái buộc ký tên ly hôn, ông ta cũng không phải không muốn ly hôn, chỉ là hiệp nghị ly hôn quá mức khiến ông ta không muốn kí tên.
Lâm lão gia tử này đã làm người đứng đầu Lâm gia nhiều năm, từ trước đến nay nói một là một, mỗi người trong nhà đều phải nhìn sắc mặt của ông ta mà sống, hiện tại lại bị con cái nhục mạ và ép bức, cứ như vậy, ông ta đã tức giận đến nỗi bị bệnh phải nhập viện.
Nhưng sau khi Lâm lão gia tử nằm viện, vẫn không có ngày nào bình yên, con cái ông ta đến bệnh viện, cũng như cũ buộc ông ta ký tên ly hôn.
Lâm lão gia tử nằm ở trên giường bệnh, con cái cùng con dâu ông ta vây quanh một vòng đứng ở bên cạnh giường bệnh, mỗi người đều dùng ánh mắt kẻ thù để nhìn ông ta.
“Ba, ba kiên trì như vậy để làm gì? Nếu ba yêu tình nhân của ba như vậy, coi con trai của bà ta như trân bảo, coi chúng con thì như cỏ rác, vậy thì ba nhanh ký tên ly hôn đi, về sau chúng con tuyệt đối không xuất hiện ở trước mặt ba khiến ba chướng mắt.”
“Đúng vậy, nếu ba chướng mắt chúng con như vậy á, chúng con đây cũng không cần phải nhận ba là ba tụi con đâu, chúng con đã thương lượng rồi, chỉ cần ba ký tên ly hôn, tất cả chúng con sẽ đi sửa họ thành họ của mẹ hết, chỉ có mình Lâm Dật Cẩm là cùng họ với ba.”
“Về sau, dưỡng lão gì đó, để con riêng của ba làm đi, ba yên tâm, sau khi ba chết, chúng con cũng tuyệt đối không đến linh đường ba, nếu không chẳng phải là khiến ba chết cũng chết không yên sao?”
Sắc mặt Lâm lão gia tử tái nhợt nhìn bọn họ anh một lời tôi một lời, đôi tay không ngừng run rẩy, hiện tại ông ta đã cảm nhận được, tư vị bị mọi người xa lánh.
- ------------------------------------
Editor: Giờ ông mới cảm nhận được hả, em bé nhà tôi ngày từ nhỏ đã chịu cảnh đó rồi:)) không những từ nhỏ mà còn cả kiếp trước oan uổng nữa kia.