“Dù chính miệng bọn họ nói không hối hận, ai mà có thể tin? Diệp gia lão đại cùng con ông ta vì tranh đấu gia sản mà gay gắt ngần ấy năm, vốn dĩ sắp cưới người thừa kế của Khâu gia về nhà, lại vì hai đứa cháu, nói ly hôn liền ly, kết quả trong hai đứa cháu, còn có một đứa không phải ruột thịt, hiện tại có hối hận cũng không kịp nữa rồi, con ông ta cũng đã nhập cổ phần.”
“Mọi người cho rằng hối hận chỉ có một nhà con trai trưởng Diệp gia sao? Người Lâm gia tôi nói chứ không chừng càng hối hận hơn đó, bất quá cũng xứng đáng thôi, vốn dĩ Khâu Hàn mới là cháu ruột của Lâm gia, cố tình lại đem một đứa không phải ruột thịt gì nâng niu ở trong lòng bàn tay, làm như Khâu Hàn là kẻ thù không bằng, việc gì phải làm vậy chứ? Dù sao tôi cũng không hiểu nỗi.”
“Thật là thế sự vô thường(*), thời vậy, mệnh vậy.”
(*) có nghĩa là hoàn cảnh, xã hội, sự vật, tự nhiên xung quanh chúng ta luôn thay đổi không ngừng. Lịch sử chính là minh chứng rõ ràng nhất của sự vô thường.
Yến hội gần kết thúc, các tân khách lục tục rời đi, Khâu Hàn tự mình tiễn Cố Dương cùng Cố lão gia tử rời đi.
“Cố gia gia đi thong thả, ngài có rảnh thì thường tới nha.” Khâu Hàn nhìn Cố lão gia tử nói.
“Lại có thể được uống rượu mới của Khâu gia, ta khẳng định sẽ thường tới, con đuổi ta ta cũng không đi.” Sắc mặt Cố lão gia tử hồng nhuận mà cười nói.
“Cố gia gia nói đùa.” Khâu Hàn vội vàng nói.
“Ông nội của tớ không nói giỡn đâu.” Cố Dương cười nói.
“Đúng rồi, việc chú con muốn mua đất của ta, y cũng cùng ta nói vài lần.” Cố lão gia tử nói: “Con giúp ta chuyển lời với y, bảo y có rảnh thì tới đây, chúng ta sẽ bàn lại một chút.”
“Dạ.” Khâu Hàn lập tức đáp ứng nói: “Con chờ lát nữa liền nói với y.”
Cố Dương nói: “Vậy cậu có việc gì thì làm đi, qua hai ngày tớ lại đến tìm cậu.”
Khâu Hàn gật đầu nói: " Được, đi thong thả.”
Tiễn Cố Dương cùng Cố lão gia tử xong, Khâu Hàn xoay người trở về, thời điểm đi vào trong vườn, vừa vặn gặp gỡ người Diệp gia đang chuẩn bị rời đi.
“Diệp gia gia.” Khâu Hàn dừng lại bước chân nhìn Diệp lão gia tử nói: “Cảm ơn ông hôm nay có thể tới, thân thể ông không tốt, cháu cũng không dám khuyên ông nhưng về sau nếu ông muốn đến đây ngồi, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh ông tới.”
Mặc kệ nói như thế nào thì Diệp lão gia tử vẫn là cha của Diệp Huyên Thành, dù cho mâu thuẫn của hai cha con họ lớn bao nhiêu, vậy thì cũng là việc giữa hai người bọn họ, lại nói đời này, cho tới bây giờ, Diệp lão gia tử đối với cậu còn tốt, cho nên mặt ngoài vẫn phải có sự tôn kính.
Diệp lão gia tử thấy diễn xuất hiện giờ của Khâu Hàn cũng xem như ra dáng ra hình, về sau dù không lợi hại bằng Khâu lão thái thái thì cũng sẽ không quá kém, đây mới là bộ dáng con dâu nên có của cháu trai trưởng Diệp gia bọn họ, nghĩ đến đây, trong lòng Diệp lão gia tử lại nhịn không được mà thở dài một hơi.
“Khâu Hàn à.” Diệp lão gia tử nhìn Khâu Hàn nói: “Mấy năm nay, cháu giấu kĩ thật, ông hỏi cháu nhiều lần như vậy mà cháu đều nói là cháu không biết, lừa gạt ông, ông còn tưởng rằng, cháu là thật sự không biết.”
Đối mặt với chất vấn của Diệp lão gia tử, bộ dáng hiện tại của Khâu Hàn không có chút chột dạ nào, đúng lý hợp tình mà trả lời nói: “Cháu cũng không còn cách nào, nếu có thể nói, cháu cũng đã không giấu giếm ngần ấy năm, để cho người khác đều nghĩ rằng Khâu gia sáu phương đã thất truyền. Nhưng thời điểm bà ngoại cháu qua đời, cháu mới mười lăm tuổi, mà ông cũng biết những người ở Lâm gia rồi đó, lòng tham không đáy lại tâm thuật bất chính, hơn nữa chưa từng thương cháu lấy một lần.”
Người Lâm gia đang ở phía sau Diệp gia đi tới, hiện tại đang đứng ở nơi đó, nghe rõ ràng được những lời Khâu Hàn nói, Khâu Hàn ngó bọn họ một cái, tiếp tục nói: “Bọn họ cho rằng cháu không biết Khâu gia sáu phương, còn nói những lời lạnh nhạt âm dương quái khí với cháu, nếu như biết cháu nắm giữ Khâu gia sáu phương, còn không phải ăn tươi nuốt sống cháu sao? Nếu như cháu không nói Khâu gia sáu phương ra cho bọn họ biết, ông cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho cháu sao? Chỉ sợ sẽ tra tấn bức cháu nói ra.”
Diệp lão gia tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt Lâm lão gia tử khó coi.
“Cho nên.” Khâu Hàn nói: “Không thể tìm được chỗ dựa tín nhiệm, không đợi đến khi có thời cơ, cháu nào dám công khai để người khác biết chuyện này?”
Khâu Hàn trả lời làm cho Diệp lão gia tử không còn lời nào để nói, xác thật lúc ấy Khâu Hàn tuổi còn nhỏ, giấu giếm chân tướng là lựa chọn tốt nhất, ông ta chỉ là không cam lòng, Khâu Hàn ngay cả ông ta cũng giấu giếm, cũng như là không coi ông ta là chỗ dựa nhưng hiện tại truy cứu chuyện này, đã không có gì ý nghĩa, ông ta nhìn Khâu Hàn nói: “Qua hai ngày, nếu rảnh cháu lại đây một chuyến, ông có lời muốn nói.”
Khâu Hàn nghĩ rồi nói: " Được, nếu rảnh cháu liền đi qua."
Diệp lão gia tử rời đi, đi theo phía sau ông ta là Diệp Phùng Minh cùng Tần Tú, liếc mắt nhìn Khâu Hàn một cái, cũng theo Diệp lão gia tử rời đi, Diệp Bác Lỗi dừng bước chân, đứng ở trước mặt Khâu Hàn há miệng thở dốc muốn nói chuyện, Khâu Hàn không nhìn hắn, trực tiếp đi về hướng người Lâm gia, Diệp Bác Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng của Khâu Hàn, biểu tình ảm đạm xoay người rời đi.
Vừa rồi cậu cùng Diệp lão gia tử nói chuyện, người Lâm gia vẫn luôn đứng ở chỗ này không đi, khẳng định là có chuyện gì muốn nói, vì thế cậu đi qua, giả cười nhìn bọn họ nói: “Sắp đi rồi? Hôm nay trong bữa tiệc, đồ ăn không ngon sao? Dù sao cũng là tôi tự mình mời các người tới, người tới là khách, hy vọng không chậm trễ các người.”
So với Khâu Hàn trên mặt xuân phong đắc ý, sắc mặt Lâm gia có thể nói là vô cùng khó coi, lúc trước bọn họ thật sự tin là Khâu Hàn không biết Khâu gia sáu phương, hiện tại ngẫm lại thật đúng là rất ngu nhưng dù cho hiện tại đã biết thì sao, trước đây bọn họ đắc tội với Khâu Hàn quá nhiều, bọn họ cũng mặt dày, một lần nữa bắt đầu lấy lòng Khâu Hàn.
Khâu Nghiên Phương đi lên trước, dùng thái độ ôn nhu mà trước đây chưa từng có, lôi kéo tay Khâu Hàn nói: “Khâu Hàn, ngày mai về nhà đi, mẹ có thật nhiều lời muốn nói với con.”
Đột nhiên lông tơ Khâu Hàn dựng đứng cả lên, vẻ mặt xấu hổ đem tay rút ra nói: “Bà đừng như vậy như vậy, tôi không quen, cảm thấy sợ lắm, lông tơ đều dựng thẳng lên.”
Khâu Nghiên Phương vươn tay, xấu hổ đưa ở giữa không trung.
“Tôi biết bà muốn nói cái gì, đơn giản chính là chuẩn bị trước tiên xin lỗi tôi, nói một câu lúc trước bà làm như vậy bây giờ có bao nhiêu hối hận, sau đó chính là muốn tôi đem Khâu gia sáu phương chia sẻ cho Lâm Thiệu biết, nói hắn là anh tôi, huyết thống lớn hơn hết thảy, về sau chỉ có hắn sẽ thiệt tình giúp tôi.” Khâu Hàn lạnh lùng mà nói: " Nhưng mà các người nên nhớ là bà ngoại mang tôi về, Lâm Thiệu có từng thừa nhận qua tôi là anh hắn sao? Hắn khi nào đối xử tốt với tôi chưa?”
- ---------------------------------------------------
Editor: dạo này tui lười như heo z á, đáng đánh lém:))))))