Sau khi lên bờ, ánh sáng quanh thân người nọ đã biến mất, một khối kiếm trụy bằng bạch ngọc rơi trên ngực hắn, mặt ngọc mờ mờ và tỏa ra luồng linh khí cùng màu, có thể thấy, chính là kiếm trụy đã cứu người này một mạng, trong lòng Tề Thiên Dương khẽ động, vương tay lấy kiếm trụy.
Chất liệu làm kiếm trụy có hơi kỳ lạ, nhìn không ra giống cái gì, cả khối trơn bóng, sờ vào rất mịn, được khắc thành hình dạng cánh hoa đào, mặt trên sạch sẽ sáng trong, đưa tới gần, phảng phất còn có thể ngửi thấy hương hoa đào, phía dưới treo một đoạn tua rua xanh nhạt, xúc tua man mát do dùng giao ti bện thành, tuy không hiếm có như giao hoàng ti, nhưng giao ti đồng sắc với kiếm trụy cũng rất ít. Tổng thể mà nói, là một thứ đồ chơi vô cùng tinh xảo, bất quá kiếm tu thiên hạ đều là một mạch thừa kế truyền thống mộc mạc, một khối kiếm trụy đã chế tác tinh xảo như vậ… Thật đúng là hiếm thấy.
Tề Thiên Dương liếc Sở Hàn Phi, thấy trong mắt hắn có cảm xúc không rõ thoáng qua, khóe miệng nhếch lên, sờ sờ kiếm trụy, ký ức lúc trong kính tam sinh tam thế cuồn cuộn ập vào đầu. Muốn nói kiếm tu thiên hạ đều mộc mạc thì không sai, chỉ là ai bảo Thượng Quan Hồng Phi là một kiếm tu nửa đường xuất gia cơ chứ? Hắn là một đóa hoa phú quý ở nhân gian, thích đồ sặc sỡ, trang sức đẹp, áo gấm lụa là, yêu tất cả những thứ tinh xảo trên thế gian, không tính thời gian theo Nghiêm Lạc Thương trốn chạy khắp nơi, đợi đến khi kẻ thù chết hết, Nghiêm Lạc Thương thăng cấp, có đủ thời gian hưởng thụ, tiểu thiếu gia sao lại để bản thân uất ức cơ chứ?
Chỉ là khối kiếm trụy vô cùng dụng tâm này không phải y tự chuẩn bị cho mình, mà là lễ vật tân hôn tặng Nghiêm Lạc Thương.
Tề Thiên Dương không hiểu vì sao không hề có chút khổ sở nào, thậm chí còn có hơi sung sướng, cậu ngó sang Sở Hàn Phi mặt vô cảm, biết tâm trạng hắn lúc này chẳng dễ chịu tí nào, người nên ngược cũng bị ngược rồi, thế là đủ.
Tiểu thuyết nhiều năm như vậy không phải xem cho có, cảm giác quen thuộc kỳ lạ với Sở Hàn Phi, cộng thêm những gì đã thấy trong kính tam sinh tam thế, bệnh tâm thần phân liệt lúc trước của Sở Hàn Phi, lại xét tới những điểm giống nhau giữa bản thân và Thượng Quan Hồng Phi, tất cả những điều này khiến Tề Thiên Dương thông suốt, Thượng Quan Hồng Phi chắc chắn có tồn tại một mối quan hệ gì đó với cậu, đại khái y là kiếp trước gì gì đó, chẳng qua cũng không ảnh hưởng gì, có lẽ Thượng Quan Hồng Phi là cậu trước đây, nhưng rốt cuộc vẫn không phải cậu.
Sở Hàn Phi hổ thẹn với cậu, Tề Thiên Dương thì thấy không có gì đáng phải hổ thẹn, Nghiêm Lạc Thương không phải không có tình cảm với Thượng Quan Hồng Phi, hắn chỉ là không biết đến phần tình cảm này, lúc biết thì đã muộn.
Nhưng mà ngược ngược là người ta thêm sung sức nha! ~ (≧▽≦)/~
Ai bảo hắn quyến rũ bản thiếu gia!
Quyến rũ xong rồi còn không giữ mình!
Lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
Hứ!
Tề Thiên Dương cong khóe miệng chờ Sở Hàn Phi đau lòng xong lấy lại tinh thần, đưa tay thả khối kiếm trụy kia về chỗ cũ, hung ác vỗ vỗ lên mặt thanh niên tóc trắng đang hôn mê kia, “Khi nào thì hắn tỉnh lại? Nếu không sống nổi hay là chúng ta ném hắn trở lại đi?”
Sở Hàn Phi nhìn cậu, không nói gì.
Tề Thiên Dương không biết sao có hơi chột dạ, “Nhìn, nhìn ta làm gì?”
Sở Hàn Phi đưa tay khẽ vẫy, đem khối kiếm trụy kia hút vào tay, mãi một lúc sau mới nói: “Thứ này là của ta,”
Nhìn đôi mắt sâu không đáy kia ánh lên những nỗi niềm không rõ, Tề Thiên Dương sáng suốt không phản bác.
Nể tình kiếm trụy của Sở Hàn Phi trở về với chủ cũ, thanh niên tóc trắng được cho một phòng nhỏ đơn độc, thuyền không lớn, các tu sĩ đều không nghỉ ngơi lại đây, cho nên chỗ sắp xếp cho thanh niên tóc trắng là gian phòng mà dân trên hòn đảo tách biệt nọ đang trụ, thấy bọn họ vớt được một người từ dưới biển, người dân đảo tuy ngạc nhiên nhưng chẳng ai lắm mồm.
Vùng lân cận đảo Nhứ Phong giàu có đông đúc, trên mặt biển lúc này ắt hẳn phải thuyền buồm tấp nập, nhưng trước đó dân đảo muốn cướp bọn họ, đương nhiên phải lái thuyền đến nơi hẻo lánh, chuyện hiếm thấy như ở trên biển vớt được người, lại chẳng có ai đặt trong lòng.
Về sau một đường sóng yên biển lặng, ngoại trừ Sở Hàn Phi yên lặng lau kiếm không hé răng, bầu không khí có phần kỳ quái ra, thật không có gì để kể, hai người rất nhanh cập bờ, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, lấy ra năm khối linh thạch thượng phẩm, che khuất khí tức của chúng, âm thầm đặt vào trong lòng đảo chủ đảo cô lập.
Thanh niên tóc trắng vẫn không tỉnh, tuy hô hấp của hắn yếu ớt, nhưng từ khi được vớt lên đến giờ vẫn rất bình ổn, không hề có bộ dạng lâm vào nguy hiểm, Sở Hàn Phi đút cho hắn một viên Sinh cơ đan, bảo vệ tâm mạch, phần còn lại phải dựa vào bản thân hắn.
Lúc tới Nhứ Phong đảo cũng đã vào đêm, vì tiếp theo có bách hoa hội, khắp nơi đều là không khí vui vẻ, giăng đèn kết hoa, Tề Thiên Dương cũng vui lây, nhất thời đem chuyện dạy dỗ đảo chủ nọ quẳng ra sau đầu, trước cứ chơi một đêm rồi tính tiếp!
Đưa thanh niên tóc trắng sắp xếp ở lại một khách điếm nhỏ, lo ngại thanh niên tóc trắng kia có kẻ thù đuổi giết gì gì đó, Tề Thiên Dương cố ý mượn Lăng Vân Bích đạo cụ có thể thay đổi tướng mạo lần trước, trùm lên mặt hắn, không bao lâu sau khuôn mặt thanh tú kia đã trở nên anh tuấn nghiêm nghị, nhìn qua vô cùng khí phách. Tề Thiên Dương sờ sờ mũi, xem ra người mình cứu cũng không phải hạng tép riu gì đâu!
Cơ mà… chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu? Tề Thiên Dương phủi phủi mông lôi kéo Sở Hàn Phi chạy tới ngã tư gần đó, sắc trời vẫn còn sớm, một vài sạp hàng vẫn chưa dựng xong, vừa hay đến giờ cơm, cậu chọn một tửu lâu nhìn sơ cũng khá được, đặt một phòng riêng.
Sở Hàn Phi vẫn không nói tiếng nào, chờ món dọn lên đủ, hắn rầu rĩ bày chén đũa thức ăn cho Tề Thiên Dương xong, lại bất động.
Tề Thiên Dương bỗng dưng có hơi khó chịu, ở dưới bàn đá bắp chân hắn, “Làm sao vậy? Giận cái gì hả?”
Sở Hàn Phi mím môi, “Không có gì.”
Tề Thiên Dương đi sang ngồi chung, ôm mặt hắn hôn một cái, mắt hoa đào cười cong cong, mang theo vẻ giảo hoạt không thể tả, lại hỏi: “Làm sao vậy? Giận cái gì?”
Con ngươi Sở Hàn Phi khẽ co lại, hờn dỗi trên người lập tức tiêu tán không ít, hắn đột nhiên cúi người hôn lên môi Tề Thiên Dương.
Một trận mưa rền gió dữ, Tề Thiên Dương lúc cuối gần như không thở nổi, liều mạng đánh vào lưng Sở Hàn Phi, phát ra tiếng ưm ưm, mới làm hắn tỉnh lại, chậm rãi thả cậu ra.
Sở Hàn Phi nhìn môi Tề Thiên Dương khẽ nhếch, lộ ra một đoạn lưỡi, nhướng mày nhìn dáng vẻ của cậu, thiếu chút nữa kiềm chế không được, lại điên cuồng một hồi.
Trải qua một phen giao lưu ngon ngọt, Sở Hàn Phi rốt cục không trầm mặc nữa, hắn tựa như không thể nhịn nữa mà nói: “Người vừa sờ mặt tên kia, còn đeo mặt nạ cho hắn…”
“Phụt!” Tề Thiên Dương nhịn không được bị sặc, “Chỉ vì chuyện này? Ta sờ mặt hắn nên ngươi mất hứng?”
Nếu để cho ngươi biết bản thiếu gia ở nhà tắm trường học cùng Lý Nhị Giao trần truồng cọ lưng cho nhau, trong wc cùng bạn học thi nhau ai tiểu ra hơn, không chừng còn nổi điên giết người nữa là? Dù sao bản thiếu gia cũng làm thẳng nam mấy chục năm rồi, ai mà quan tâm mấy chuyện đồng tính?
Cơ mà nhìn sắc mặt đen thui của Sở Hàn Phi, Tề Thiên Dương lại một lần nữa sáng suốt không nói ra.
Vì buổi tối hạnh phúc (bách hoa hội) của mình, Tề Thiên Dương quyết đoán nắm tay Sở Hàn Phi đặt lên mặt mình, cười cười lấy lòng, “Ngươi cũng sờ sờ bù đi?”
Sở Hàn Phi đang định nói, gian ngoài chợt truyền đến tiếng gây rối, người tu chân ngữ giác rất linh, gần như ngay lập tức đã nghe được bọn họ đang nói chuyện gì: “Tản ra hết đi! Đảo chủ hôm nay muốn dùng cơm ở đây, bao nguyên tiệm!” Âm cuối kéo thật dài, mang theo ý cảnh cáo rất rõ.
Nhìn thoáng qua dạ thịt trắng trẻo dưới tay, cặp mắt đào hoa khiến người mong nhớ kia hiếm khi đượm mấy phần lấy lòng hắn, lấp la lấp lánh, như một con hồ ly giảo hoạt dễ thương bị người ta bắt được, dễ thương hết mức! Nghe gian ngoài ầm ĩ, sắc mặt Sở Hàn Phi đã không thể dùng từ đen để hình dung nữa.
Thanh âm gian ngoài vẫn còn tiếp tục, đồng thời còn trực tiếp hướng đến gần bọn họ, bỗng nhiên một giọng điệu vô cùng nịnh nọt vang lên ngoài cửa phòng bọn họ: “Đảo chủ, đây là gian phòng tốt nhất lầu hai, bên trong có người, để tiểu nhân đuổi bọn họ ra…”
Mẹ bà nó!
Đi quấy rầy người ta thương yêu nhau sẽ bị sét đánh, bị lừa đá đó biết không hả!
Không riêng gì Sở Hàn Phi, sắc mặt Tề Thiên Dương cũng không tốt nổi, người như cậu có lẽ thật sự có chút khao khát da thịt, cảm giác da mặt được bàn tay ấm áp của Sở Hàn Phi vuốt ve quả thực khiến tim cậu cũng phải tan chảy, vậy mà vô duyên bị đánh gãy như thế!
Làm bản thiếu gia khó chịu, bản thiếu gia khiến cả nhà ngươi đều khó chịu! Cửa bị một lực mạnh đẩy ra trong nháy mắt, Tề Thiên Dương đưa tay phóng một đạo kiếm khí tím nhạt ra, trực tiếp đánh người sau cửa văng xa mười thước, vì đang ở lầu hai, sau khi đánh nát lan can, người nọ thẳng tắp lăn xuống dưới.
Toàn trường im lặng.
Tề Thiên Dương luyến tiếc nhìn thoáng qua bàn tay Sở Hàn Phi, tách khỏi hắn, sửa sang lại vạt áo, đi ra ngoài, bị cắt đứt quá trình thân mật, tâm trạng cậu bây giờ vô cùng bực bội! Nhất định phải kiếm chỗ xả giận mới được!
Đi ra khỏi nhã gian, Tề Thiên Dương đánh giá đoàn người một chút, nỗ lực tìm ra đầu sỏ trong số này, nhưng lại không có, tất cả mọi người há to miệng nhìn cậu, biểu tình thống nhất đến nỗi có phải đảo này có hủ tục hết hôn cận huyết hay không, giống nhau quá rồi đó!
Không thấy được kẻ đầu sỏ gây chuyện, Tề Thiên Dương tự mình mở miệng hỏi: “Ai mới mở miệng đòi bao hết đó? Đứng ra cho ta xem.”
Mọi người đồng loạt lui ra sau, một người trông như tiểu vị liếc xung quanh, đánh bạo nói: “Này… Khách quan, người không phải bị ngài đánh bay sao?”
Tề Thiên Dương: “…”
Thì ra người đẩy cửa mặc dù là chó săn của đảo chủ, nhưng hắn vô cùng có ý tứ, không đi trước đảo chủ nhà mình, mà nhường nửa người, đảo chủ đối diện cửa, chậc, cũng không có gì rắc rối, một kích kia của Tề Thiên Dương trực tiếp trúng ngay chính chủ.