Lâm Vũ Nhu cong khóe miệng, có vẻ rất vui, nghe lời gật đầu đáp: “Ừm, tôi nghe lời anh.”
Tần Minh nói: “Phải rồi, tôi bảo A Long đi mua cho cô ít quần áo, đợi anh ấy đến rồi chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, Tần Minh nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
“Mấy người là ai?”
“Ở đây là chỗ tự nhân.”
“Cô chủ, có người xông vào, mau.”
Pằng pằng, hai tiếng súng vang lên, hai bác gái chăm sóc Lâm Vũ Nhu im bặt gục xuống.
Tim Tần Minh với Lâm Vũ Nhu bỗng chốc vọt lên tận cổ họng, đây là tiếng súng.
Tần Minh lập tức dựa vào bên cửa, nghe thấy người bên ngoài nói tiếng Anh: “Nhà nào? Xem bên phải trước đi, cẩn thận một chút.”
Nghe thế, Tần Minh hiểu ra ngay, những người này là sát thủ.
A Long được anh sắp xếp đi mua đồ, nhưng từ lưng chừng núi đến đỉnh núi đều có người của tiểu đội ám sát canh giữ, lẽ nào đều chết rồi?
Nhưng điều may mắn là những sát thủ này xông vào căn nhà bên cạnh, vị trí của anh ở ngoài cùng bên trái.
Tần Minh ra dấu tay im lặng với Lâm Vũ Nhu, cô gật đầu không ngớt.
Đồng thời, Lâm Vũ Nhu lấy một cái hũ màu nâu ra, cô đến gần Tần Minh, nói: “Ném cái này ra ngoài, là vài con đỉa bay thích hút máu người. Vừa rồi vẫn luôn để dưới sàn sưởi ấm, sau khi ném ra thì đối mặt với băng tuyết, đĩa bay sẽ đi tìm sinh vật sống để hút máu, bên trong có rất nhiều”
Tần Minh sầm mặt, cảm giác thứ này buồn nôn ghê gớm.
Nhưng để sống thì cũng không còn cách nào khác.
Sát thủ ở bên ngoài kiểm tra hai ngôi nhà, nói: “No”
Sau đó tất cả đều yên tĩnh, Tần Minh ý thức được không ổn, vội ôm Lâm Vũ Nhu nằm rạp xuống đất.
Sau đó một tràng đạn bắn ra, đoàng đoàng đoàng, những tên sát thủ bên ngoài bắn loạn xạ không mục đích vào căn nhà, đồ đạc bên trong đều rơi vãi trên đất, may mà Tần Minh né nhanh, nếu không bức tường gỗ của căn nhà cũng không bảo vệ được anh.
Thế tấn công dừng lại chốc lát, Tần Minh nhấc hũ trùng độc trong tay ném ra ngoài.
"Fuck, he still alive, fire!"
Đoàng đoàng đoàng...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!