“Thằng nghèo giẻ rách? Hội trưởng Phương, xin anh chú ý lời nói của mình. Cô nhân viên nhìn Phương Lạc Hình vỚI vẻ quái lạ, tỏ vẻ bất mãn vì anh ta không tôn trọng Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng muốn quan tâm Tần Minh một chút, bèn đứng dậy nói: “Xin lỗi, có phải chồng tôi làm sai chuyện gì rồi không? Lần đầu anh ấy đến buổi đấu giá, có thể hơi không hiểu quy tắc, mong các cô lượng thứ.”
Nhân viên nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều thì ôn hoà trở lại: "Không không không, cô Mộc, anh Tần không làm sai chuyện gì cả, là chúng tôi làm chưa đủ tốt. Anh Tần không giận là được rồi.”
Phương Lạc Hình nhìn Tần Minh, thấy dáng vẻ kiểm soát mọi thứ của anh, anh ta lập tức nổi giận, người đàn ông này dựa vào cái gì chứ?
Một là không có sự nghiệp, vẫn chỉ là học sinh, hai là không có bối cảnh, còn dùng tiền của Mộc Tiêu Kiều, rốt cuộc anh có gì đáng tự hào?Nhưng Phương Lạc Hình rất ghen tị, ghen tị vì anh có được nữ thần trong lòng mình, anh ta khinh thường nói: “Cậu ta không phải thằng nghèo giả rách thì là gì? Hai món đồ sưu tầm trước đó đều dùng tiền của phụ nữ."
Mộc Tiêu Kiều tức giận quát to: “Phương Lạc Hình, đủ rồi đấy. Mong anh đừng phê bình chồng tôi nữa, anh ấy cũng là người nhà họ Mộc tôi.”
Phương Lạc Hình cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô, lần này hoàn toàn chọc giận Mộc Tiêu Kiều rồi, nhưng anh ta vẫn chưa chịu thôi, hậm hực giễu cợt: “Được, tôi không nói cậu ta nữa. Nhưng việc cậu ta là thằng nghèo giẻ rách bám váy đàn bà, đồ vô dụng làm ảnh hưởng đến người khác là sự thật không thể chối cãi.”
Mộc Tiêu Kiều nhíu chặt mày, cô ta không hiểu vì sao đàn anh Phương Lạc Hình lúc còn đại học thân thiện với mọi người, thích làm việc tốt lại trở nên kiêu ngạo và đố kỵ, không bao dung như thế?
Cô ta nói với Tần Minh: “Xin lỗi TầnMinh, tôi
Tần Minh bình tĩnh hỏi: “Cô nói xin lỗi làm gì, làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”
Mộc Tiêu Kiều lập tức đáp: “Tôi không có! Tôi nghĩ có lẽ vì tôi nên anh bị đối xử không công bằng, tôi hiểu đạo lý hồng nhan họa thủy, anh bị đối xử như thế rất có thể là do tôi.”
Tần Minh cười nói: “Từ rất lâu trước đây tôi đã biết xã hội này trước giờ đều không có đãi ngộ công bằng. Giống như có người sinh ra đã giàu có, có người sinh ra đã nghèo khổ vậy. Tôi đã quen với chuyện bị chê cười lâu rồi, không cần để ý, đấu giá được sợi dây chuyền kim cương máu này rồi đi.”
Mộc Tiêu Kiều vẫn cảm thấy áy náy, nghĩ là vì cô ta nên mới khiến Tần Minh bị người ta chế giễu và nhục mạ.
Cô ta nói: “Nếu anh thích thì chúng ta đấu giả thôi, nhưng đây là dây chuyền phụ nữ đeo…”
Buổi đấu giả sắp bắt đầu đấu giá móncuối cùng, người bán đấu giá giới thiệu dây chuyền kim cương đỏ trong hòm thủy tinh: “Đây là một trong vô số tác phẩm nghệ thuật giả trên trời của công chúa Mary nước Áo, bị lạc mất lúc đại cách mạng, qua tay nhiều người rồi được một nhà sưu tầm trong nước giành được, bây giờ người đó muốn bán đấu giá, giá khởi điểm năm mươi triệu, mỗi lần ra giả không được thấp hơn ba triệu. Cơ hội ngang nhau, trong hội trường có ai cảm thấy hứng thú không nào?”
Người bán đấu giá vừa dứt lời, Phương Lạc Hình đã giơ tay lên, nói: “Món đồ sưu tầm này tôi nhất định phải có, hy vọng mọi người đừng giành với tôi, sáu mươi triều.” “Chắc chắc chắc.” Các nhà sưu tầm trong hội trường đều nhìn sang, hội trưởng Phương này đúng là giàu nứt đố đổ vách, tăng vọt lên mười triệu, đã áp đảo không ít người.
Sau đó cũng có người tăng giá, cộng vào từng chút một.Buổi đấu giả loại nhỏ đều là mời những người có sở thích sưu tầm của thành phố Quảng đến, không có người mạo danh, cho nên sẽ không đấu giá lung tung, tiến hành một cách chậm rãi.
Vì đều là báu vật quý hiếm nên rất nhiều người tham gia đấu giá, giả đã dần lên đến hơn tám mươi triệu.
Con số này đã gần đạt đến đỉnh giá trị của chiếc vòng cổ kim cương đỏ đó.
Phương Lạc Hình lại giơ tay ra giá lần nữa, hơi miễn cưỡng nói: “Tám mươi sáu triệu.”
Trong hội trường cũng không ai theo nổi giá này của anh ta, nó đã cao lắm rồi. trừ khi cực kỳ thích, nếu không sẽ chẳng ai theo nữa.
Người bán đấu giá cũng hô lên vài lần để khuyến khích những người giàu có trong hội trường, nhưng ai cũng lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú.
Phương Lạc Hình thấy không ai tranh với mình nữa thì nhìn Tần Minh với vẻđắc ý: “Thế nào, Tần Minh? Đây là nơi một kẻ hèn nhát như cậu có thể tới sao? Không phải cậu muốn mua sợi dây chuyền kim cương đỏ này à? Sao không thấy cậu ra giá? Để tôi đoán xem, có phải vì Tiêu Kiều không đồng ý nên cậu không ra giả không?"
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì tức giận, nói: “Đủ rồi đấy Phương Lạc Hình, anh đấu giá thì cứ việc, đừng không có chuyện gì lại đi cười nhạo chồng tôi.”
Tần Minh cạn lời, đáng lý ra anh bị người khác chế nhạo, ghét bỏ sẽ khiến Mộc Tiêu Kiều mất mặt, không phải cô ta nên chán ghét anh sao?
Sao anh càng bị cười nhạo thì Mộc Tiểu Kiều lại càng bênh vực anh? Cô ta còn trở mặt với Phương Lạc Hình nữa.
Phương Lạc Hình lại bị nữ thần trong lòng mắng, nhưng anh ta cảm thấy không phải vấn đề của mình. Anh ta cảm thấy chắc chắn Tần Minh đã bỏ bùa Mộc Tiêu Kiều, nếu không sao một kẻ vô dụng nghèo hèn lại có thể khiến Mộc Tiêu Kiều bảo vệ bằng mọi cáchchứ?
Anh ta cắn rằng nói: “Mộc Tiêu Kiều, tôi lo cho em, em bị lừa rồi. Em nhìn cậu ta xem, dáng vẻ sợ hãi như chim cút ấy, đàn ông như vậy có đáng để em nỗ lực không? Tần Minh, cậu nói đi, không phải vừa nãy cậu muốn đấu giá sợi dây chuyền này à? Bây giờ tôi sẽ mua nó, tặng cho Tiêu Kiều, cậu có khả năng này không? Một tháng cậu có thể kiếm được mấy đồng? Thằng giẻ rách như cậu không mua nổi, cũng giống như đá Dzi hàng giả cậu đang đeo trên cổ tay kia, không bao giờ được ra ánh sáng "
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy, đưa tay che cổ tay Tần Minh trong vô thức. Cập nhật chương mới nhất tại Tr*uyện88.vip
Cô ta tức giận quay đầu nhìn Tần Minh, đã dặn trước là không được đeo thứ hàng giả này rồi mà anh không nghe, quả nhiên đã thành điểm yếu để người khác công kích.
Tần Minh hơi bất ngờ nhìn Mộc Tiêu Kiều, không ngờ cô ta cũng sẽ bảo vệ anh.Lúc này, ông La, ông trùm tài chính lên tiếng: “Cậu Tần, cậu không ra giá à?”
Bà Tào cũng nói: "Đúng đấy anh bạn trẻ, xã hội này lợi ích làm mờ con mắt, có quá nhiều người hếch mũi lên trời, đôi khi cần thể hiện vẫn phải thể hiện, khiêm tốn quá người khác lại không biết cậu.”
Một người khác lại nói: “Tôi nhìn ra được cậu Tần không muốn cạnh tranh với quá nhiều người, vậy nên đợi đến khi chỉ còn một người cuối cùng mới đấu giả.”
Vừa nãy Mộc Tiêu Kiều và Phương Lạc Hình không ở đây, họ không biết Tần Minh đã đấu giá được tù và đá Dzi chín mắt, cũng không biết những người này đã thay đổi cái nhìn về Tần Minh.
Cho nên bây giờ nghe mọi người nói về Tần Minh như vậy, hai người đều rất khó hiểu và cảm thấy kỳ lạ.
Tần Minh cười nhạt, giơ tay lên: “Một trăm triệu.”“Woa!” Hiện trường lại trở nên xôn xao, tám mươi triệu tăng vọt lên một trăm triệu, khoảng cách này quá lớn, thật sự là điển hình của 'giàu vô nhân đạo.
Mộc Tiêu Kiều vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, đôi mắt trong veo như nước trợn to nhìn Tần Minh, một trăm triệu? Bây giờ cô ta làm gì có một trăm triệu
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Minh, cô ta lại không muốn ngăn cản, bèn nghiến răng nghĩ thầm: “Thôi quên đi, nếu anh ấy thật sự thích thì cùng lắm mình xin người nhà thêm một chút, hơn vài chục triệu chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Phương Lạc Hình bật cười khi nghe Tần Minh ra giá này, tên này có biết đấu giá không đấy?
Tần Minh tỏ ý anh thật sự không biết, anh chỉ nghĩ đắt hơn một chút thì đắt hơn một chút, thêm vài đồng tiền cũng không là gì, có thể mua được sớm hơn thì anh còn thời gian về ăn cơm.
Người bán đấu giá nói: “Hay quá, cậuTần của chúng ta ra giá một trăm triệu, còn ông chủ nào muốn cạnh tranh với cậu Trần không ạ?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Phương Lạc Hình, họ đều rất tò mò, liệu Phương Lạc Hình có chơi theo không?
Phương Lạc Hình cười khinh thường: “Một trăm triệu? Tôi thừa nhận con số này vượt quá ngân sách của tôi, hơn nữa cũng vượt qua giá trị thực của sợi dây chuyền kim cương máu này. Mộc Tiêu Kiều, em định trả tiền cho sự tuỳ hứng và ngu ngốc của cậu ta sao?”
Tần Minh bình tĩnh nói: “Anh không có tiền thì đừng nói nhảm. Tôi chưa bao giờ nói để Tiêu Kiều phải trả tiền cho những thứ tôi đã đấu giá. Bốn thứ tôi đấu giá là tranh của ông Lãnh hoạ sĩ nổi tiếng nhất trong nước, hoá thạch chim Dodo mười lăm triệu năm trước, tù và đá Dzi chín mắt, bao gồm sợi dây chuyền kim cương máu này, đều do tôi, Tần Minh, tự trả tiền.” “Cái, cái gì?” Trên mặt Mộc Tiêu Kiều lộ vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Tần Minh, anh,