Chương 276 Tên vô dụng nhà cậu cút cho tôi
Anh cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Mộc Chiêu Dương, đoán anh ta sắp trút giận lên mình.
Anh ta vừa lên chức chủ nhà đã tính đốt ba cây đuốc? Cây đuốc đầu tiên là đốt anh?
Mộc Chiêu Dương chỉ vào Tần Minh nói: "Tần Minh, cậu là tên giẻ rách nghèo hèn ở trong xó núi đi ra, chỉ toàn mùi bủn xỉn. Tôi nhịn cậu đã rất lâu rồi. Tên cặn bã làm tổn thương Lý Mộng như cậu không xứng ở lại nhà họ Mộc tôi. Cậu ăn, dùng đều là của nhà họ Mộc tôi, còn muốn mọi tiền của nhà tôi nữa à? Đúng là quá khốn kiếp."
Hứa Thục Lan nghe vậy cũng châm ngòi thổi gió: "Còn không phải à? Cậu ta còn làm cho con gái cưng của mẹ phải tức giận bỏ nhà ra đi. Công ty ở thành phố Quảng đang kinh doanh tốt mà con bé đột nhiên dọn tới Bắc Kinh, một mình cố gắng làm ăn ở nơi xứ người cũng chẳng dễ dàng gì, phải chịu bao khổ sở chứ? Tất cả đều tại tên Tần Minh xui xẻo này hại. Cậu là một tên giẻ rách nghèo hèn còn tới ở rể làm gì?"
Một người họ hàng nói: "Mộc Hạo, cậu quá mê tín, Tiêu Kiều là đứa con gái mới bao nhiêu tuổi đã bị phá hỏng cả một đời." "Đúng vậy, rau cải trắng tốt đều bị heo ủi, đáng tiếc." "Chúng ta có thể đại diện cho Tiêu Kiều khởi kiện ly hôn."
Mộc Hạo bị đám người này chọc cho tức tới choáng váng đầu óc, huyết áp tăng cao, mặt đỏ lên và thở hổn hển, chẳng còn sức lực nào để nói chuyện, chỉ có thể nhìn Tần Minh với ánh mắt áy náy.
Anh thấy buồn cười nói: "Mộc Chiêu Dương, tôi chỉ ăn ở nhà các anh hai bữa, nói tiêu tiền của nhà họ Mộc các anh thì càng buồn cười hơn. Ba anh cho tôi mười nghìn tiêu vặt mỗi tháng nhưng mẹ anh giữ lại hết, một ngày chỉ cho tôi có một trăm, tôi còn chẳng động tới, vẫn để trong phòng sách đấy. Nói về dùng... Tôi ở lại đây ba buổi tối, tính cả thức ăn, anh ra giá đi."
Tần Minh nói một câu làm Mộc Chiêu Dương nghẹn lời không thể đáp trả được. Sự thật dường như đúng là vậy. Lý Mộng thấy bạn trai của mình chịu thiệt thì lập tức đứng lên, kéo chiếc váy xẻ tà màu đen và đi tới: "Chiêu Dương, em quen biết Tần Minh, anh ta rất giỏi ăn nói, rất biết cách khua môi múa mép, từng làm những chuyện khiến người ta chán ghét nhưng chưa bao giờ thừa nhận. Anh đừng chấp nhặt với anh ta làm gì. Anh xem, anh ta lừa cả em gái anh rồi kìa."
Mộc Chiêu Dương lập tức nói: "Mộc Tư Thuần, em qua đây."
Mộc Tư Thuần lắc đầu: "Anh, chẳng lẽ em làm gì mà anh cũng muốn quản à? Anh rể làm sao chứ? Anh ấy làm sai gì à? Chị còn chẳng có ý kiến thì anh phát biểu ý kiến làm gì? Là chị lấy anh rể chứ đâu phải anh. Em thấy Lý Mộng, cô bạn gái của anh có vấn đề mới bôi nhọ anh rể trước mặt em."
Lý Mộng tức giận: "Chiêu Dương, anh nghe chưa? Em nói không sai chứ? Tần Minh này rất giỏi mê hoặc người khác lại thích chơi trò lỵ giản. Trước kia em gái có như vậy không? Bây giờ cô ấy đã bị tẩy não rồi."
Chú hai Mộc Kiếm Kiều nói: "Còn không phải à! Chiêu Dương cháu nên cẩn thận đi. Không thể giữ mấy kẻ bỉ ổi như vậy ở bên cạnh được, không thì xảy ra vấn đề lúc nào cũng không biết đấy!"
Chú ba Mộc Kiếm Hùng cũng khuyên: "Cháu đuổi cậu ta đi, tránh cho cậu ta dạy hư Mộc Tư Thuần. Nếu không hai đứa em gái của cháu đều bị cậu ta làm hại, vậy chẳng phải nhà họ Mộc chúng ta sẽ thành trò cười cho thành phố Quảng sao?"
Hứa Thục Lan cũng quát: "Từ ngày đầu tiên cậu ta tới nhà, mẹ đã thấy không vừa mắt rồi. Cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng cũng chẳng giúp được gì trong nhà, chẳng lễ phép, tính tình xấu xa còn chảnh nữa. Cậu ta sĩ diện như vậy cho ai nhìn chứ? Nếu không phải ba con mê tín, cả đời cậu ta cũng không chạm được bục cửa của gia đình giàu sang quyền quý.
Lý Mộng cười lạnh đi tới, bực bội nói: "Thần Minh, da mặt anh cũng đủ dày đấy. Nhiếp Hải Đường vừa xảy ra chuyện, anh lập tức chia tay và bám lấy nhà họ Mộc. Anh vẫn chế tôi ham giàu à? Ha ha ha, anh thì rất cao thượng đấy nhỉ? Chẳng lẽ anh không vì tiền, không mơ ước tiền nhà họ Mộc sao?"
Tần Minh nheo mắt. Lúc này, Lý Mộng đeo đầy trang sức đá quý, quần áo đều là hàng hiệu, rất có khí thế của quý cô nhà lắm tiền.
Nhưng cô ta cười lên lại lẳng lơ và dữ tợn lạ thường, hình như còn dọa cho Mộc Tư Thuần sợ. Cô ta vốn chỉ nằm lấy ống tay áo của Tần Minh, lúc này đã vội cầm tay anh như đang tìm cảm giác an toàn.
Lý Mộng chỉ vào Tần Minh nói: "Tôi hiểu rõ về anh. Anh là một kẻ mưu mô xảo quyệt. Anh lợi dụng sự mê tín của ông Mộc Hạo, tìm một thầy bói lừa ông ấy để thuận lợi về ở rể nhà họ Mộc. Sau đó anh ép Mộc Tiêu Kiều phải rời đi rồi vào làm chủ tập đoàn Mộc thị. Tiếp đó, anh sẽ nghĩ cách loại bỏ Mộc Chiêu Dương để mình trở thành người đàn ông duy nhất trong nhà họ Mộc, thành công lên chức. Bởi vì Mộc Tiêu Kiều bị anh ép phải rời đi, anh lại lừa Mộc Tư Thuần, tranh thủ thiện cảm của cô ấy. Hai chị em này đều trở thành đồ chơi của anh, để anh trái ôm phải ấp rất ung dung tự tại. Cuối cùng, ngay cả nhà họ Mộc cũng là của anh. Tần Minh, anh thật độc ác.
Má ơi, Tần Minh nghe "kế hoạch" của Lý Mộng mà cảm giác giống như xem kịch bản nam chính trong mấy tiểu thuyết hiện đại mà mình từng xem? Người lính xuất sắc trở về, vợ làm chủ tịch, chị em gái đều là nhân vật chính, cuối cùng làm chủ công ty luôn.
Lý Mộng, cô xem quá nhiều tiểu thuyết à? "Oa!" Mấy người họ hàng nhà họ Mộc không rõ tình hình nghe được mưu kế ác độc như vậy thì bất giác hít sâu một hơi: "Âm mưu thật độc ác." "Cậu ta còn là người nữa sao?" Lại có một người họ hàng hoảng sợ quát to.
Mộc Chiêu Dương nói chuyện vô cùng chính nghĩa: "Không sai. Kế hoạch của Tần Minh đã được hoàn thành một nửa. Nếu không có Lý Mộng nhắc nhở tôi, tôi còn chẳng hay biết gì. Tới lúc đó, nhà họ Mộc chúng ta có thể sẽ thật sự bị người khác họ này nằm trong tay mất."
Mộc Kiếm Kiều nói: "Đúng lúc ông nội các cháu bệnh nặng còn mê tín, mới phù hợp với kế hoạch độc ác của cậu ta. Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Không ngờ Tần Minh này đã có kế hoạch giết người cướp tài sản từ lâu." Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinhhay
Tần Minh nghẹn lời. Chẳng phải Mộc Kiếm Kiều này đang trợn mắt nói mò sao?
Trong buổi đấu giá lần trước, không phải ông ta đã tận mắt nhìn thấy anh lấy ra thẻ đen của ngân hàng thế giới à? Anh sẽ thiếu tiền sao?
Nhưng Mộc Kiếm Kiều lại đứng ở phía sau Mộc Chiêu Dương, trên mặt béo phì hiện ra cười lạnh lại nham hiểm, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng.
Tần Minh chợt nhớ ra điều gì, nói: "Tôi biết rồi. Hóa ra các ông mê hoặc Mộc Chiêu Dương, muốn nhân lúc ông cụ bệnh nặng để âm mưu cướp gia sản nhà họ Mộc. Mộc Kiếm Kiều, Mộc Kiếm Hùng các ông mới thật sự muốn giết người cướp tài sản"
Mộc Kiếm Hùng vội vàng nói: "Mọi người nghe xem, cậu ta bị vạch trần còn muốn cắn ngược lại. Cậu đúng là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ."
Hứa Thục Lan còn chửi ầm lên: "Tên cặn bã, vô dụng, rác rưởi nhà cậu cút ra ngoài cho tôi. Thuần Thuần, con tới đây với mẹ."
Mộc Tư Thuần đờ ra. Cho dù cô ta thường hay nổi cáu, còn thích ra oai nhưng chưa từng gặp tình cảnh anh sống tôi chết như vậy. Đặc biệt tất cả đều là họ hàng và người thân của cô ta. Cá nhân cô ta cũng đang trong trạng thái “chết máy”. "Cút... cút ra ngoài." "Cậu có biết xấu hổ không, cút ra ngoài." "Đây không phải là nhà của cậu!" "Tên giẻ rách nghèo hèn, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga."
Đám vệ sĩ của Mộc Chiêu Dương đẩy Tần Minh ra ngoài. Mộc Hạo tức giận đầu óc choáng váng nằm trên sô pha, không đứng dậy nổi.
Lý Mộng khoanh tay, đắc ý dùng bàn tay ra hiệu “bye bye” với Tần Minh.
Cô ta hưng phần như mình đã thành bà chủ nhà họ Mộc, từ một cô gái gia đình bình thường nhảy lên thành mợ chủ với tài sản hàng trăm tỷ trong gia đình quyền quý lâu đời.
Tần Minh sa sầm mặt nói: "Tôi đi cũng được, chỉ hy vọng Mộc Chiêu Dương anh đừng hối hận.
Mộc Chiêu Dương lạnh lùng: "Tôi chỉ hối hận vì không sớm vạch trần bộ mặt thật đáng ghét của cậu, hối hận vì không thể bảo vệ tốt cho em gái mình, để con bé bị cậu hại thôi."
Đột nhiên, trong phòng khách vang lên tiếng hét giận dữ chẳng khác nào tiếng hổ hầm: "Chờ đã! Tôi cũng đi
Mọi người kinh ngạc quay đầu, không ngờ Mộc Hạo vừa rồi còn yếu ớt nằm đó, giờ đã có thể đứng lên.
Ông ta bước lảo đảo tới bên cạnh Tần Minh, khẽ quay đầu nói: "Con trai, con muốn quyết định mọi việc, muốn làm chủ nhà này. Được, ba để con làm. Ba xem con có thể làm ra thành tích gì. Tần Minh, chúng ta đi."
Anh sửng sốt: "Không, ông Mộc đừng quá kích động."
Mộc Hạo kéo Tần Minh và dựa hẳn người vào anh: "Tôi không kích động. Trong mắt thằng con bất hiếu như nó còn xem tôi là ba sao?" "Cái gì?" Anh kinh ngạc đến ngày người. Ngay cả những người nhà họ Mộc cũng thấy khó tin.
Mộc Hạo có con ruột không theo, có nhà không về, nhất quyết đi theo một thằng con rể bị đuổi ra ngoài? Cho dù ông ta có dỗi cũng không cần trốn nhà rời đi chứ?
Mộc Tư Thuần thấy ông ta muốn đi thì cũng phồng má ngây thơ nói: "Em, em cũng đi theo anh rể. Anh rể, ba, chúng ta đi thôi."