“Cậu chủ, chúng tôi đã liên hệ với bên tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị nhưng người bên đó không trả lời chúng tôi, Lâm Viễn Vọng cũng không ra mặt, có vẻ như không biết nhiều chuyện về tộc Lâm Thị cho lắm. Trừ khi chúng ta phải dùng biện pháp cứng rắn với hàng chục người trong cả công ty.
Cũng đã tìm thấy chiếc xe chạy trốn của mấy tên bắt cóc nhưng người đã chạy rồi, tôi tạm thời cử tiểu đội ám sát ở địa phương tham gia tìm kiếm.
Trước mắt vẫn chưa báo cho phía cảnh sát, hơn nữa đã cử thêm người đến.
Tần Minh nghe A Long báo cáo, tâm trạng lo lắng, anh đối xử với Mộc Tư Thuần như đối xử với em gái, bây giờ Mộc Tư Thuần vô duyên vô cớ bị kéo vào chuyện của anh khiến anh khó mà yên tâm được.
Tần Minh hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
A Long đáp: "Nửa tiếng rồi, đối phương không cố bất kỳ liên hệ nào. Lâm Vũ Nhu cũng bị chúng tôi theo sát, chúng tôi cũng đang kiểm soát điện thoại của cô ta.”
Nói xong A Long tự trách: “Chuyện này là tại tôi, nếu tôi có thể thu xếp đội ngũ và trang bị nhanh chóng thì không đến mức bị đám người đó lợi dụng sơ hở, cô Mộc cũng không bị bắt.
Tần Minh lắc đầu: “Tại tôi không đưa nhiều người tới. Tôi tưởng chuyến đi lần này có thể đứng trên cơ để nói chuyện với nhà họ Lâm, kết quả phải đấu với nhà họ Lâm, đúng là bất ngờ. Đây là địa bàn của người ta, người bản lĩnh thì cũng không tiện đánh người địa phương. Thôi, ra tay từ chỗ Lâm Vũ Nhu đi.
Tần Minh tới căn phòng nhỏ tối đen của khách sạn, Lâm Vũ Nhu đang bị trói chặt, dáng vẻ bị trói gô cổ và cánh tay chéo ra sau lưng nhưng lại có vẻ đẹp của sự bỏ buộc, có điều đồ đạc mang theo người cô ta đều bị bày ra hết.
Tần Minh cầm chứng minh của Lâm Vũ Nhu lên, lẩm bẩm: “Lâm Vũ Nhu, mười chín tuổi, người Thiệu Dương. Cô biết người của tộc Lâm Thị bắt cóc cấp dưới Trương Hiến Dân của tôi, còn làm tập đoàn du lịch Thế Kỷ năm mươi triệu không?"
Tần Minh nói: “Chúng tôi không báo cảnh sát, tôi nghĩ các người cũng là tộc nổi tiếng ở Tương Tây nên giải quyết riêng thôi. Cô thì hay rồi, đến cướp người đi. Có phải biết tôi vẫn chưa báo cảnh sát nên nghĩ rằng cướp người đi thì không có chứng cứ nữa, định lấp liếm sao?”
Kế hoạch của Lâm Vũ Nhu bị vạch trần, cô ta cắn môi không phản bác lại. Hết cách rồi, chuyện này liên quan đến Lâm Minh Vĩ – cháu trai của bà lão chịu trách nhiệm bảo vệ cô ta từ nhỏ.
Một khi chuyện Lâm Minh Vĩ bắt cóc doanh nhân vô tội rồi lừa đảo năm mươi triệu truyền đến tại Thổ Trại thì cũng đủ để hắn ta mất nửa cái mạng rồi.
Đáng tiếc, cô ta ngửi được mùi trùng toát ra từ người Tần Minh nên tìm đến, định dạy dỗ cho Tần Minh phụ tình này một bài học, kết quả lại bị rơi vào tay Tần Minh.
Lâm Vũ Nhu nhìn Tần Minh rồi chuyển đề tài, hung hăng nói: “Anh là đồ cặn bã bội tình bạc nghĩa, vì trên người anh có trùng độc đặc biệt của tộc Lâm Thị chúng tôi mà vợ anh lại không có.
Chuyện này Tần Minh bị oan, còn oan hơn cả Dương Nãi Vũ mà.
Anh bị người phụ nữ trước mặt đầy tính kế,
Lâm Vũ Nhu, cô còn không biết xấu hổ mà nói mình là nạn nhân? Nhưng anh nghĩ ngợi rồi không vạch trần lời nói dối này, có lẽ anh có thể dùng cách khác để tiếp tục che giấu thân phận của mình.
Tần Minh nói: “Tôi tìm một đạo sĩ rất có bản lĩnh, ông ta nói với tôi bản lĩnh của gia tộc họ Lâm ở Thổ Trại Tương Tây các cô. Loại chuyện vô lương tâm và nô dịch này mà các người cũng làm ra được, còn không biết xấu hổ mà đi mắng tôi? Tình yêu giữa hai người chẳng phải nên tôn trọng lẫn nhau sao? Thế mà phía nữ lại lợi dụng trùng để uy hiếp tính mạng của phía nam"
Lâm Vũ Nhu biện hộ: “Cái rắm, phụ nữ của tộc Lâm Thị chúng tôi chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn thâm độc này. Tộc Lâm Thị chúng tôi nuôi trùng là để chữa bệnh cứu người, tăng cường sức khỏe. Loại trùng tình của anh chỉ là bất đắc dĩ thôi. Phụ nữ của tộc Lâm Thị chúng tôi đều không phải loại phụ nữ bạc tình, nếu anh không rời bỏ cô ấy, trùng đực trong người anh sẽ quen với mùi của một con trùng cái và không bị ảnh hưởng bởi mùi của những con trùng cái khác. Chứng cứ rành rành anh chính là một tên cặn bã.
Tần Minh khinh thường nói: “Ha ha, các người nằm tính mạng của người khác trong tay mà gọi là bất đắc dĩ sao? Đúng là tự lừa mình dối người, không có bản lĩnh giữ đàn ông lại bên mình thì dùng thủ đoạn nham hiểm này, đàn ông không đi mới là lạ
Nhưng Tần Minh thật sự hơi ngạc nhiên, trùng độc này thần bí như vậy? Còn có thể phân biệt được mùi của trùng cái, sau khi quen mùi rồi thì không bị ảnh hưởng bởi những con trùng cái khác nữa?
Tần Minh nói: “Cô giỏi chém gió đấy, trên đời làm gì có thứ huyền bí như vậy? Vậy cô thử dụ con trùng đực trong cơ thể tôi ra xem?”
Lâm Vũ Nhu bỗng chốc thẹn quá hóa giận: “Ha ha, tôi sẽ không làm để anh khổ sở cả đời, tôi muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay thôi."
Tần Minh bật cười: “Được thôi. Vậy chúng ta xem ai không tha cho ai trước? Nghe nói các người còn có bản lĩnh khiến trùng độc trong cơ thể tôi chết thông qua mùi, từ đó cũng khiến tôi chết. Vậy tôi có thể nói rõ cho cô biết, một khi tôi chết thì chắc chắn cô cũng sẽ chết, thuộc hạ của tôi sẽ lột sạch quần áo của cô trước, sau đó băm vắm cô ra, đợi máu chảy kha khá rồi thì rót mật vào, sau đó ném vào rừng, thả vào ổ kiến đạn để cô nếm thử cảm giác bị hàng ngàn con kiến đạn gặm nhấm.”
Lâm Vũ Nhu nghe thấy cách chết khủng khiếp như vậy thì sợ đến sắp khóc, hai chân cô ta khép lại, nhìn Tần Minh như đang nhìn quái vật, người đàn ông này đáng sợ quá đi mất.
Tần Minh đến bên cạnh Lâm Vũ Nhu, nói: “Hay là chúng ta giao dịch đi, cô lấy trùng ra, bảo người của cô trả lại năm mươi triệu, chúng ta cười một cái xóa bỏ hận thù. Thế nào? Chuyện hôm nay cũng xong luôn, tôi thả cô đi, cô cũng thả em gái tôi ra. Dù sao thì các cô đều là người vô tội.
Lâm Vũ Nhu sửng sốt, sao lại cảm thấy điều kiện của Tần Minh rất rộng rãi nhỉ? Lừa tiền của người ta là sai, phải trả lại.
Nhưng anh lại không ghi thù, thế này đã là nhường một bước rồi. Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуenАРР.cом
Lâm Vũ Nhu thầm nghĩ: "Mặc dù tên này là kẻ bội bạc nhưng bây giờ nhà họ Lâm loạn trong giặc ngoài, quả thực không thể chuốc thêm thù oán nữa.
Lâm Vũ Nhu nói: "Làm thế nào tôi có thể chắc chắn về những lời anh nói ?”
Tần Minh dứt khoát cởi trói cho Lâm Vũ Nhu, nói: "Không thì cô muốn thế nào? Chuyện bé xé to, chuyện to hóa khổng lồ, chuyện khổng lộ hóa thành mối thù sống chết à? Nhân lúc vẫn chưa xuất hiện mạng người thì sớm dừng tay đi, tôi cũng chẳng phải người xấu"
Lâm Vũ Nhu lại sửng sốt, thực sự cảm thấy thích thú với vẻ mặt này của Tân Minh, nói thô nhưng có lý, không cần phải đẩy mọi chuyện đi xa hơn nữa.
Lời Tần Minh nói dàn xếp ổn thỏa khiến Lâm Vũ Nhu tăng thêm chút thiện cảm với anh.
Lâm Vũ Nhu cắn môi, nói: “Được, tôi tin anh một lần. Chúng ta trao đổi con tin trước rồi tôi lấy trùng độc trong người ra giúp anh. Tất nhiên là ở trong khách sạn này, người của anh nhiều, không sợ chúng tôi đột nhiên chạy mất đúng không?"
Tần Minh tính toán, có vẻ cũng không tệ, anh bảo Lâm Vũ Nhu lấy lại điện thoại của mình.
Lâm Vũ Nhu gọi vào số của bà lão, nói: “Chị Bạch Anh, mọi người quay lại khách sạn đi, đưa cả cô gái đó về luôn, tin em đi, không sao đâu. Ngoài ra, mau góp năm mươi triệu đi, đây là tiền lừa người ta, có thể nào cũng phải trả lại. Cái gì? Mọi người đã về Thổ Trại bằng đường thủy sao? Trong tộc xảy ra chuyện?” “Vậy... vậy cô gái đó đâu? À, để ở chỗ bác Lâm Thủy sao. Được rồi, em sẽ xử lý ổn thỏa chuyện ở bên này
Lâm Vũ Nhu cúp điện thoại, nói: “Anh cử người đến quán cơm nhỏ ở số tám ngõ sáu của trấn cổ Phượng Hoàng đón người, yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu.
Tần Minh nghe thế thì lập tức bảo A Long cử người đi đón Mộc Tư Thuần.
Quả nhiên lúc đến quán cơm đó thì thấy Mộc Tư Thuần đang thoải mái ăn uống no say, còn bảo Tần Minh thanh toán giúp khiến người ta dở khóc dở cười.
Như thể tất cả những chuyện này là một trò hề.
Lâm Vũ Nhu nói: “Tôi đã thả người rồi, anh cũng nên thả tôi đi chứ?”
Tần Minh lắc đầu, bảo: “Năm mươi triệu kia đâu? Cô đi rồi thì tôi đi đầu tìm năm mươi triệu? Đây không phải con số nhỏ.”
Lâm Vũ Nhu nhìn chằm chằm Tần Minh, trầm ngâm nói: “Có thể trả tiền cho anh, nhưng anh phải đi gặp ba tôi với tôi, ba tôi có tiền
Tần Minh hỏi: “Chẳng phải ba cô ở thành phố Đại Dung à? Chắc không phải ở trong rừng sâu đấy chứ?”
Lâm Vũ Nhu giải thích: “Bình thường thì ở thành phố Đại Dung lo việc kinh doanh, nhưng bên Thổ Trại có việc nên vẫn luôn ở bên đó. Đi đường thủy nửa ngày mới tới, yên tâm đi, không lâu lắm đâu, chúng tôi cũng không phải người nguyên thủy.
Hơn nữa. Lâm Vũ Nhu ngập ngừng, nói: “Muốn dễ dàng dụ trùng độc trong cơ thể anh ra, tôi cũng cần dùng một số nguyên liệu thảo dược, phải về Thổ Trại để lấy. Ít nhất thì anh phải thả tôi ra để tôi đi lấy thảo dược rồi mới có thể cứu anh được.
Vụ đòi nợ này đòi đến tận trong núi? Tần Minh nhíu chặt mày, anh nên đi không?