Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân



Sau khi Lý Mộng nghỉ học, Nhiếp Hải Đường bặt vô âm tín, câu lạc bộ cầu lông đã xóa Tần Minh khỏi nhóm wechat, khi có hoạt động cũng cũng không thông báo cho anh.

Tần Minh đã đến lớp của Nhiếp Hải Đường hỏi thăm, nhưng lại hay tin cô bị ốm mấy hôm nay, đã xin nghỉ.

Anh thấy lòng trống vắng, cảm thấy Nhiếp Hải Đường cố ý tránh né mình vì vậy anh cũng nản lòng thoái chí.

Cuộc sống của anh trở lại như thường, hàng ngày chỉ quanh đi quẩn lại ở ba địa điểm: ký túc xá, lớp học và thư viện.

Miệt mài học tập có thể quên hết tất cả, suy cho cùng thì thời gian có thể trị bách bệnh.

Có điều, Tần Minh được mời ăn gà rán ở hồ không tên nhiều ngày liên tiếp.

Sau giờ tan học buổi tối, Tần Minh đến cửa hàng KFC vừa làm bài tập vừa chờ Bạch Ngọc Thuần hết giờ làm thêm.

Tần Minh cũng không diễn tả được cảm giác này, anh cảm thấy Bạch Ngọc Thuần có rất nhiều điều muốn nói với mình, ngày nào anh cũng làm người lắng nghe.

Nhưng thấy Bạch Ngọc Thuần dần cởi mở hơn từng ngày, anh không ngại làm người lắng nghe.

Đêm ấy, Bạch Ngọc Thuần dọn dẹp chén đĩa trong cửa hàng KFC, chốc chốc lại liếc trộm ra ngoài, thỉnh thoảng lại xem giờ, dáng vẻ ngóng trông.

Bình thường cứ chín giờ là Tần Minh đã đến, nhưng hôm nay mười giờ rồi mà chưa thấy anh đâu.


Bỗng nhiên, người phụ nữ trung niên bên cạnh trêu ghẹo: "Sao thể này? Bạn trai của bé cưng nhà chúng ta vẫn chưa tới hả?"
Bạch Ngọc Thuần ngượng ngùng phủ nhận: "Chị, chị Lệ, nào có đâu.

Anh ấy, anh ấy không phải bạn trai của em, chỉ là bạn tốt thôi"
Chị Lệ trưởng ca mỉm cười: "Con nhóc này, con của chị Lệ cũng trạc tuổi em, chị không nhìn ra chắc? Em thích cậu ta phải không? Chắc là cậu ta cũng có thiện cảm với em, nếu không thì tại sao ngày nào tan học buổi tối cậu ta cũng chờ em một tiếng?"
Bạch Ngọc Thuần buồn bã đáp lời: "Không phải đâu chị ạ, anh ấy có người thương rồi, nhưng gân đây hai người họ xích mích.

Có lẽ sau khi mọi chuyện được giải quyết, anh ấy sẽ không đến nữa.

Nhưng mà em với anh ấy là bạn tốt, chỉ cần anh ấy bằng lòng nghe em nói chuyện thì em đã thỏa mãn rồi.

"
Đột nhiên, có một người đàn ông đeo kính khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện ở sau lưng hai người.

Anh ta mắng: "Này, các cô đi làm là để buôn dưa lê đấy hả? Nếu còn tiếp tục nói chuyện thì tôi sẽ trừ tiền lương của các cô"
Hai người cùng giật mình, vội cất tiếng chào: "Chào giám đốc!"
Người đàn ông đeo kính hất cằm bảo: "Bạch Ngọc Thuần, cô đi theo tôi một lát"
Bạch Ngọc Thuần rầu rĩ, nhưng buộc phải đi theo giám đốc đến văn phòng ở phía sau.

Văn phòng giám đốc không lớn, có một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế sofa.

Sau khi giám đốc vào phòng, vẻ mặt đã thay đổi.

Anh ta tươi cười lên tiếng: "Tiểu Thuần à, em không cần phải căng thẳng, vừa rồi anh cố ý xụ mặt để tránh việc trưởng ca cảm thấy anh thiên vị em.

Thật ra anh không có ý trách cứ em đâu.

"
Bạch Ngọc Thuần thầm thở phào, sau đó che cổ áo và khom người: "Cảm ơn giám đốc.

Anh tìm em có chuyện gì ạ? Giám đốc ngồi lên ghế sofa, còn ra hiệu cho Bạch Ngọc Thuần ngồi cạnh anh ta.

Bạch Ngọc Thuần không chịu, nếu có người bất chợt vào phòng mà trông thấy thì chẳng phải người ta sẽ hiểu lầm sao? Cô lắc đầu: "Không cần đâu giám đốc, em đứng ở đây là được.

"
Sắc mặt giám đốc chợt tối sâm: "Sao hả? Giám đốc tôi đây chưa đủ trình ư? Tôi có ý tốt cho cô ngôi, vậy mà cô cố tình chống đối tôi"
Bạch Ngọc Thuần sợ rụt cổ, cúi đầu đáp: "Giám đốc, nếu không có việc gì thì em ra ngoài làm việc đây.

"
Giám đốc lập tức đi đến chặn đường cô.

Gã thình lình nắm tay cô và nói: "Em hết giờ làm rồi, đi đâu hả? Tính đến hôm nay, em đã làm thêm ở đây được ba tháng.

Theo quy định của công ty, em có thể được chuyển sang phúc lợi biên chế"
Bạch Ngọc Thuần vui như mở cờ trong bụng: "Ý của giám đốc là.


.

"
Tay giám đốc bỗng rướn đầu lại gần Bạch Ngọc Thuần, cố ý hít mùi hương trên người cô.

Anh ta nói: "Ý anh là em sẽ bị đuổi việc hay là được tăng lương và đãi ngộ là do anh quyết định"
Giám đốc đột ngột sát lại gần làm Bạch Ngọc Thuần giật mình, vội vàng giãy khỏi tay anh ta, đồng thời lùi về sau ba bước: "Giám đốc, rốt, rốt cuộc anh có ý gì? Em, em làm việc có chỗ nào không tốt sao?"
Giám đốc giơ bàn tay vừa mới bị Bạch Ngọc Thuần hất ra, đặt trước mũi hít hà: "Bạch Ngọc Thuần, nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì anh có thể tạo điều kiện cho em học hết đại học.

Nhưng nếu em không biết điều, hừ! Vậy thì thu dọn đồ đạc cút đi!"
Trí tim Bạch Ngọc Thuần run rẩy, cô van xin: "Đừng mà giám đốc! Em, em nhất định sẽ cố gắng làm việc hơn nữa.

Cầu xin anh đừng đuổi việc em! Em rất cần công việc này, cả mẹ và anh trai của em đều đang nằm viện, cả gia đình em phải dựa hết vào công việc của em.

"
Giám đốc cười dâm dê, từ từ tiến lại gần Bạch Ngọc Thuần: "Được chứ! Chẳng những anh không đuổi việc em mà còn có thể tăng phúc lợi cho em, anh nói một câu là được.

Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh"
Anh ta vừa nói vừa vươn tay túm vai Bạch Ngọc Thuần, ánh mắt hừng hực ngọn lửa ham muốn.

Đâu phải Bạch Ngọc Thuần không hiểu ý của giám đốc? Chẳng phải anh ta muốn cô làm người phụ nữ của mình sao? Bạch Ngọc Thuần đau khổ.

Có đôi khi cô hận tại sao mình xinh đẹp, gia cảnh không xứng với gương mặt này chính là ngọn nguồn tai họa.

Thời trung học cô bị các bạn nữ trong lớp ghen tị, bịa đặt cô quyến rũ đàn ông, tung tin đồn cô hẹn hò để được chu cấp.

Nhưng cô không có cơ hội phản bác và giải thích.

Lên đại học, cô còn bị bình chọn làm hoa khôi bình dân.

Cô rất căm ghét danh hiệu này.

Thậm chí còn có người hỏi thẳng là mua đêm đầu tiên của cô với giá mười nghìn tệ có chịu không.

Cô không đồng ý, còn bị mảng là đồ thảo mai kiêu ngạo.

Mỗi lần Bạch Ngọc Thuần nghe thấy những lời này đều cảm thấy tủi nhục gấp bội.

Cô là con gái nhà lành, nhưng phải chịu biết bao nhục nhã chỉ vì gương mặt này.

Giám đốc thấy Bạch Ngọc Thuần không nhúc nhích thì càng to gan hơn.

Anh ta khoe khoang: "Em không phải sinh viên nữ đầu tiên làm thêm ở chỗ anh.


Mấy người trước rất thông minh, nghe lời anh răm rắp.

Thậm chí họ không cần làm việc mà vẫn được nhận lương hơn năm nghìn tệ một tháng như trưởng ca, cuộc sống đại học cực kỳ thoải mái.

Hơn nữa, em chưa làm chuyện ấy nên không biết, nhưng một khi nếm trải rồi thì mới biết ngon ngọt nhường nào, ắt sẽ cam tâm tình nguyện.

Em nằm lên giường là tiền về tay, trên đời này không có mấy chuyện tốt như thế đâu.

Bạch Ngọc Thuần, anh đang giúp em đó! Anh thấy hoàn cảnh gia đình em khó khăn quá nên giúp đỡ em.

Tiền đó, tất cả đều là tiên đó! Em yên tâm, anh đảm bảo không tiết lộ chuyện này.

Anh vẫn sẽ giả vờ dữ dẫn với em trước mặt người khác như trước, đảm bảo em không bị tổn thương.

Chỉ là một lớp màng thôi mà! Sau này em tìm đàn ông, nếu người kia chỉ thích màng trinh của em thì gã có yêu em thật lòng không? Bảng không, em tới bệnh viện vá màng trinh, Hoắc là đợi tới kỳ kinh nguyệt hãng quan hệ với chồng em, thế là lừa gạt được rồi, không phải sao? Em hãy nghĩ đến mẹ và anh trai của em, bọn họ đang cần em dùng tiền cứu bọn họ đấy!"
Giám đốc dẫn dụ từng bước, gương mặt lộ rõ vẻ dâm dê.

Anh ta không phải lính mới, trước đây từng dùng thủ đoạn bình xét cấp bậc và ưu thế về chức quyền để dụ dỗ rất nhiều sinh viên nữ trở thành món đồ chơi nằm dưới thân anh ta.

Bạch Ngọc Thuần sắc nước hương trời, đương nhiên là anh ta không buông tha.

Bạch Ngọc Thuần như một bé thỏ bị sói rình rập, run rẩy co quắp ở vách tường.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhớ tới khuôn mặt của Tần Minh cùng câu nói của anh: "Lúc cần kiên cường thì phải kiên cường"
Bỗng dưng Bạch Ngọc Thuần có can đảm, cô dùng hết sức đấy giám đốc ra rồi cuống quýt chạy tới cửa.

Khí huyết dâng trào trong lồng ngực, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như làm người mà không thể trước sau như một thì thật đáng xấu hổ.

Giám đốc, tôi không làm nữa!"
Bạch Ngọc Thuần đang định mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bao giờ không hay.

Giám đốc đấy kinh, ánh mắt hung ác, dữ tợn nói: "Mẹ kiếp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Vậy thì không còn cách nào khác, anh đành ép buộc thôi! Bạn Bạch à, anh nhắc nhở em, văn phòng này đã được sửa sang lắp đặt lại, có thể cách âm hoàn toàn.

Mong rằng lát nữa em hãy gọi thật to, chẳng những không có ai nghe thấy mà trái lại anh càng thêm hưng phấn.

Ha ha ha".

Nhấn Mở Bình Luận