Tần Minh nhắn tin trả lời Tống Dĩnh, bảo cô ta cho đội sát thủ làm việc, đồng thời cũng nói là mình cũng sẽ đến đó. “Đang nói chuyện với ai thế?”
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh đang ngồi nhắn tin thì hỏi: “Nhắn tin với cô gái nào à?”
Tần Minh nói: “Đang nói chuyện phiếm với một người đẹp.
Khóe miệng Tôn Thường Hi hơi giật giật. Cô cắn răng nói: “Ồ, xinh lắm không? Hay là tôi chở cậu đến đó nhé, khỏi làm lỡ thời gian hẹn hò của cậu.
Tần Minh không rõ có phải là anh vừa có ảo giác hay không, nhưng sao anh có cảm giác như giọng điệu Tôn Thường Hi hơi oán hận? Giống như đang giận dỗi vậy.
Tần Minh nói: “Tôi nói đùa thôi, tôi nhờ người giúp thôi. Nếu chỉ có mỗi hai chúng ta đi vào đó thì tôi thấy rất nguy hiểm.”
Tôn Thường Hi nói khẽ: “Cô gái đó à? Người mà đã giả nam ở với anh ở phố bán ngọc rồi phá hỏng buổi tọa đàm của đám lừa đảo ay?"
Tần Minh đáp: “Đúng là cô ấy.”
Tôn Thường Hi hỏi rõ ngọn nguồn: “Cậu và cô ấy có quan hệ gì vậy? Chú ba tôi nói là hôm qua ở phố bán ngọc cô ấy luôn đi theo cậu, còn giúp cậu giải quyết sổ sách.
Tần Minh gãi đầu: “Cô ấy... là một đồng nghiệp rất quan trọng của tôi, thường giúp đỡ tôi khá nhiều... đại khái là vậy đấy.
Tôn Thường Hi cảm nhận được là Tần Minh đang giấu giếm điều gì đó, nhưng cô cũng không gặng hỏi, chỉ thầm cảm thấy hơi khó chịu. “Cô gái ấy đúng là rất đẹp, lại còn lạnh như băng vậy, khiến mình có cảm giác rất nguy hiểm. Tại sao Tần Minh và cô ấy... Tôn Thường Hi bỗng có cảm giác rằng mình chẳng hiểu gì về Tần Minh.
Trước kia Tôn Thường Hi nghĩ rằng Tần Minh và mình không thể đến bên nhau được nên cô ấy không bao giờ cố gắng tìm hiểu quá nhiều về Tần Minh.
Nhưng trong chuyện lần trước của nhà họ Tôn, cô ấy nhận ra tình cảm của bản thân mình, cô ấy thích Tần Minh, nếu không thì sao cô ấy lại hưởng thụ những lần hai người xảy ra quan hệ chứ? Thực ra, mấy hôm trước bố mẹ Tôn Thường Hi cũng đã sắp xếp cho Tôn Thường Hi đi xem mắt với một người, nhưng người đầu tiên Tôn Thường Hi nghĩ đến lại là Tần Minh, hơn nữa, cô ấy còn ra sức bài xích đối tượng xem mắt mà bố mẹ đã chọn.
Tôn Thường Hi cũng hiểu rằng Tần Minh giả mạo làm Triệu Chính Ngôn đến thành phố Bắc Kinh không phải là vì mình, nhưng cô ta vẫn không thể ngừng hy vọng rằng anh làm vậy là vì mình.
Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng lại ở một khu vực khá cũ kỹ ở nội thành, nơi có rất nhiều quán bar xa hoa trụy lạc, nhà hàng thì treo các loại biển quảng cáo rất gai mắt, ven đường thì có rất nhiều xe máy độ bộ đang nổ máy.
Đây chính là nơi mà những người trẻ thường hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Tôn Thường Hi nói: “Nhờ sự giúp đỡ của bên giao thông thì chiếc xe đã bắt Thương Tuyết đã dừng lại ở đây rồi mới rời đi. Khả năng cao là họ đã thả người ở đây. Các đồng nghiệp ở khu vực này cũng đã giúp tôi điều tra các camera giám sát, đúng là đã có thứ đáng ngờ được vận chuyển vào đây. Chúng ta cần phải đi vào quán bar này để điều tra.
Tần Minh ngẩng đầu lên nhìn, quán bar này có tên là Tường Vi, có vẻ rất hoang dã, đứng ở ngoài của đã có thể nghe thấy tiếng nhạc điện tử ầm ỹ bên trong rồi.
Có mấy người cảnh sát đang đứng ngoài cửa nói gì đó với người quản lý.
Tôn Thường Hi mặc đồ thường phục, lại còn là một chiếc váy bó màu đen, khoác áo rồi dẫn Tần Minh đi về phía quán Tường Vi.
Tôn Thường Hi nói: “Mặc dù lần trước cậu đã đánh thắng được tên Dương Hiểu Huyền kia, nhưng đánh nhau ở bên ngoài thì chưa chắc đã thắng nổi đâu, có rất nhiều nhân tố không xác định.”
Tần Minh nói tiếp: “Tôi biết rồi, ngõ nhỏ gặp nhau ai ác hơn thì thắng. Từ nhỏ tôi đã đi đánh nhau với đám côn đồ rồi, sao lại không biết chuyện này chứ? Bất kỳ thứ gì cúng có thể trở thành vũ khí, hơn nữa còn không có đạo đức và nhân tính, chỉ có liều chết thôi. Đúng không?”
Tôn Thường Hi ngạc nhiên nhìn Tần Minh, lại nghe thêm được một chuyện mà trước kia cô ấy không biết, nhưng bây giờ cô ấy cũng chẳng còn thời gian để nghiên cứu kỹ hơn.
Tôn Thường Hi lại nói tiếp: “Tóm lại thì cậu cứ đi theo tôi là được. Mục đích lần này là dựa vào sự trợ giúp của những người bên ngoài để vào thăm dò, không phải là cứu người, cũng không được gây chú ý. Và tuyệt đối không được gây ra tai nạn chết người”
Tần Minh đáp: “Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cô sẽ an toàn thôi, không quan tâm đến mấy chuyện khác.
Hai người đi vào quán bar Tường Vi, ở đây không có gì đặc biệt cả, bên trong có tiếng cười đùa, khách hàng và các nữ tiếp viên ngồi ở ghế dài, có người dở trò, có người tiếp rượu. Trên sàn nhảy thì toàn là các vũ công nóng bỏng, trên sân khấu thì DJ đang chà đĩa, chỉnh âm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!