Bộ váy dạ hội Nhiếp Hải Đường đang mặc chính là bộ váy siêu đắt trước kia Tần Minh đưa cho cô ở thành phố Quảng – Thiếu Nữ Mơ Mộng đính kim cương, nó đã khiến cô trở thành tâm điểm của buổi dạ tiệc từ thiện ở tòa nhà Thế Kỷ khi ấy.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa ngăn Tần Minh lại, nói: “Thưa anh, xin anh hãy tháo khẩu trang ra. Mỗi một người vào hội trường đều cần phải xác nhận thân phận. “ờm... Triệu Chính Ngôn”
Tần Minh báo tên giá. “Sao mày lại ở đây?”
Tần Minh vừa mới báo tên thì bỗng có tiếng quát mắng vang lên sau lưng, anh quay đầu lại nhìn, khéo làm sao lại chạm mặt Triệu Tụng Lễ, vợ chồng Tần Mặc cùng với Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi.
Tần Minh hết nói nổi, cả gia đình đều đến mà không thèm gọi anh đi cùng à?
Triệu Chính Ngôn xui xẻo thật.
May mà Tần Minh chỉ giả mạo thân phận của đối phương, cho nên anh cũng không cảm thấy không vui gì cả.
Nhiếp Hải Đường nhìn thấy mấy người kia thì nhận ra ngay là người nhà của Triệu Chính Ngôn, nhưng không phải người nhà của Tần Minh, thế nên cô chẳng hề quan tâm.
Nhiếp Hải Đường nói: “Tại sao anh ấy không thể ở đây? Tôi mời anh ấy đi đấy, sao nào?”
“Hồ ly tinh!”
Tần Mặc nhìn hai người họ khoác tay nhau thì nổi giận đùng đùng, bà ta nói: “Thư Đồng bị thương phải nằm viện, con không đến thăm thì thôi lại còn ở đây dự tiệc với người phụ nữ khác sao? Cô này, tôi không quan tâm cô là ai, nhưng tôi cảnh cáo cô, con dâu tôi chỉ có thể là Hoàng Thư Đồng thôi.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười một cách bình tĩnh: “Thế sao? Nhưng tôi chưa từng nghĩ phải làm con dâu nhà họ Triệu mấy người.
Đối phương nói thế là có ý gì? Chơi đùa thôi ư? Thế sao lại thân mật như vậy?
Nhưng chỉ có Tần Minh mới nghe hiểu câu này của cô.
Tần Minh nói: “Mọi người không dẫn con đi cùng còn không cho con đến à?"
Tần Mặc tức giận: “Vợ chưa cưới của con vẫn còn ở trong bệnh viện đấy, sao mà con... thằng bé này, con muốn làm mẹ tức chết thật đấy à?”
Triệu Tụng Lễ sầm mặt, nói: “Được rồi, ở đây đông người, đi vào trước đi đã.
Cả gia đình không cãi nhau nữa mà đi vào ngay. Ông anh trai hờ Triệu Chính Đình nhìn Nhiếp Hải Đường và rất là bất ngờ, nói: “Người đẹp, em cảm thấy hứng thú với thằng em của anh à? Nhưng mà đáng tiếc, nó là đứa tàn tật. Ha ha, nó còn chẳng có tiền nữa”
Tất nhiên Nhiếp Hải Đường nghe hiểu anh ta đang muốn cướp cô từ tay em trai mình, nhưng anh ta tính sai rồi, đây là Tần Minh, là mối tình đầu của cô.
Nhiếp Hải Đường tỏ ra chán ghét: “Anh khiến tôi khó chịu đấy, xin đừng quấy rầy chúng tôi”
Triệu Chính Đình ngớ người, rồi lại lắc đầu khinh thường, cảm thấy nhất định là Nhiếp Hải Đường điên rồi. Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm, anh ta chỉ muốn làm em trai mình khó chịu mà thôi.
Triệu Nhược Thi đi ở mặt sau lại vô cùng tò mò, nói: “Ừm... anh hai, anh vậy mà lại đi với cô gái khác, ha ha, anh biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Tần Minh chẳng buồn nói nhảm: “Cô phải gánh vác hậu quả à? Không phải thì đừng làm phiền tôi.”
Triệu Nhược Thi đi thẳng vào hội thường. “Hừ, tốt bụng nhắc nhở anh mà anh còn không phục à? Đáng ghét.
Nhiếp Hải Đường nhỏ giọng nói: “Tần Minh, em có ảnh hưởng đến việc anh giả mạo Triệu Chính Ngôn không? Thật ra em muốn dẫn anh đi gặp thầy của em. Nếu anh có chuyện quan trọng cần làm thì em có thể nhẫn nhịn”
Tần Minh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ừ, lát nữa em đi gặp thầy với em. Hải Đường, anh vẫn giả mạo Triệu Chính Ngôn trước đã.
Tần Minh lấy cớ này đi loanh quanh trong bữa tiệc một lúc, sau đó lén lút chuồn ra ngoài từ phía sau.
Anh canh thời gian, đi xe đến thẳng chung cư của Mộc Tiêu Kiều.
“Muộn quá đấy”
Mộc Tiêu Kiều bĩu môi nói: “Anh xem, Tư Thuần đã đến rồi đây này.
“Anh rể”
Mộc Tư Thuần chạy lại từ đằng sau, vui vẻ kéo tay Tần Minh, ngay sau đó bẻ quặt ra sau lưng, nói với vẻ tức giận: “Anh là đồ lừa đảo!”
“Ối”
Tần Minh bất ngờ bị cô nàng tinh quái này lừa một vố, cánh tay bị bẻ quặt ra sau khiến anh la lối vì đau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!